TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 551: Dường như đã từng quen biết

Giữ nguyên vẻ mặt, động tác trên tay cũng không có thay đổi gì, tôi rất tự nhiên nhét điện thoại vào túi, giống như chưa từng nhận qua tin nhắn đó.

Hạ Trì cũng nghe được tiếng vang phát ra từ điện thoại di động, nhưng gã chỉ mỉm cười, chẳng hỏi thăm thêm gì.

Dĩ nhiên, tôi cũng giả vờ hồ đồ, đi theo sau lưng gã rồi âm thầm suy tư.

Tin nhắn vừa rồi xuất hiện đã có thể giúp tôi xác định được 3 chuyện. Thứ nhất, Hạ Trì chính là kẻ phản bội. Thứ hai, trong livestream vẫn luôn có nhân viên của Tú Tràng một mực theo dõi tôi. Thứ ba, với sự tồn tại của kẻ phản bội thì Tú Tràng không bao giờ khoan nhượng, thậm chí không tiếc việc trực tiếp gửi tin nhắn đến, nhắc nhở ta tiến hành tiêu diệt.

Bất quá, đây chung quy chỉ là một nhiệm vụ tùy chọn mà thôi. Quyền chủ động vẫn còn nằm ở phía tôi; nên lựa chọn như thế nào, đều do tôi quyết định cả.

Mặt nạ Tu La Thiện Ác vẫn che khuất gương mặt của tôi. Tôi cũng không lo lắng mình sẽ bị Hạ Trì nhìn ra bất cứ vấn đề gì. Trên thực tế, dù bị gã có nhận ra điều gì đó thì lại làm sao? Đối với tôi, chuyện này cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn. Xét từ mọi hành vi mà gã đã từng làm trước mặt tôi, đây rõ ràng là Hạ Trì đang cố gắng thuyết phục tôi, hy vọng tôi gia nhập vào hàng ngũ của bọn họ.

“Sao anh lại xuất hiện ở đây?” Tôi chọn lọc từ ngữ một hồi lâu trong suốt quá trình đi theo Hạ Trì qua hai quảng trường khác, cuối cùng mới chậm rãi mở miệng.

“Phần lớn thời gian, tôi đều ở nơi này.” Nụ cười trên mặt Hạ Trì có chút chua xót; gã cởi bỏ cúc áo của bộ Âu phục, để lộ ra cơ bắp trên lồng ngực cùng một vết thương hình hoa mai không ngừng chảy máu: “Vẫn chưa giải trừ được độc tính của Mai Hoa cổ, nên tôi phải ở lại trong Giấc mơ Thâm sâu trong hầu hết mọi thời gian. Một khi trở về hiện thực, mạng sống sẽ bị tiêu hao nhanh chóng.”

“Khó xử lý Mai Hoa cổ đến vậy à?” Bước chân của tôi chậm dần: “Vậy làm cách nào mà anh có thể xuất hiện trong lần livestream trò chơi tử vong kia? Lúc ấy, trạng thái của anh chẳng khác gì người bình thường cả, đâu có giống bộ dáng bị trúng độc.”

Hạ Trì dang rộng hai tay: “Tôi cũng không biết mình được phép tiết lộ cho anh không nữa. Anh cứ đi theo tôi trước đã; chờ gặp được người kia, cô ấy sẽ nói cho anh biết tất cả.”

“Người kia? Là Tiểu A mà anh đã từng đề cập trước đây à?” Nhìn bóng lưng của Hạ Trì, tôi luôn cảm thấy bộ trang phục mà gã đang mặc cũng tương tự như người phụ nữ thần bí mà tôi từng nhìn thấy trước đó.

“Theo tôi đến nơi, anh sẽ tự biết.” Hạ Trì vừa nói xong, lại có thêm một nhịp chấn động kín đáo từ trong Gan khiếu của tôi. Vết nứt kia lại rộng ra khá nhiều, để rồi phát tán ra một vầng sáng màu xanh nhạt.

Khu quảng trường mà chúng tôi đang đi ngang nhất thời sôi trào hẳn lên. Bọn “đầu người ý niệm” khủng khiếp kia bắt đầu bay ra từ các khu kiến trúc xung quanh, xen lẫn với bọn quái vật đen đúa hình người đang chầm chậm bò trên mặt đất. Sống lượng của chúng càng lúc càng nhiều, trông cực kỳ đáng sợ.

“Cao Kiện, anh đúng kiểu đi tới đâu cũng được 'hoan nghênh' tới đó.” Trước tình cảnh con đường phía trước và phía sau đều bị chặn lại, Hạ Trì đành bất đắc dĩ lấy tấm lệnh bài trong túi ra lần nữa. Tấm lệnh bài này không lớn, Hạ Trì có thể nắm gọn trong lòng bàn tay. Tôi chẳng thể nhận ra trên đó viết chữ gì, chỉ thấy gã giơ cao lệnh bài lên. Ngay lập tức, tất cả các con quái vật xung quanh đều không dám tới gần, để rồi cả hai cứ thế mà băng ngang qua quảng trường này.

Sau khi xác nhận là đã đủ an toàn, gã mới cất tấm lệnh bài vào người, còn giả vờ giả vịt lau mồ hôi trên trán mà nói với tôi: “Xem anh livestream nhiều lần như vậy, lần nào lần náy tôi đều có cảm giác là anh rất biết gây chuyện nha. Anh chính là người thuộc dạng luôn luôn được tử vong và tai họa quan tâm đến đấy.”

“Tôi tạm xem câu nói này như một lời ca ngợi nhé.” Giả vờ nghe mà không hiểu, tôi âm thầm nhìn vào bên trong Gan khiếu. Tại vỏ kén nơi đó, có 4, 5 vết rách xuất hiện. Xem ra, chẳng mấy chốc thì chiếc kén ấy sẽ vỡ nát mà thôi.

“Vầng sáng xanh mới tản mát ra vừa rồi là gì thế? Có thuận tiện cho tôi biết không? Trong Giấc mơ Thâm sâu, màu xanh lá cây tượng trưng cho sức sống và hy vọng vẫn rất hiếm thấy đấy. Dù sao đi nữa, thế giới này là một vùng đất bị bỏ rơi, hoàng toàn được tạo thành từ những kỷ niệm bị vứt bỏ đấy.” Tựa như bạn bè lâu năm với tôi, cách thức mà Hạ Trì nói chuyện rất thoải mái.

Thế nhưng mà, phản ứng của tôi là hoàn toàn trái ngược với gã. Tôi chỉ liếc nhìn gã một chút, trong khi chân mày dưới lớp mặt nạ đã nhíu lại từ lâu: “Đồ vật riêng tư, sau này nếu có cơ hội thì tôi sẽ nói cho anh biết.”

“Vậy cũng được.” Vẫn một mực đi đằng trước, Hạ Trì nhanh chóng quên đi khoảnh khắc lúng túng vừa rồi. Gã cũng không đề cập đến chuyện về Âm Gian Tú Tràng, lại bắt đầu kể cho tôi nghe về đủ loại chuyện thú vị trong Giấc mơ Thâm sâu. Đương nhiên, thú vị hay không là do cảm nhận chủ quan của gã.

Băng ngang qua 10 khu quảng trường, Hạ Trì dẫn tôi trở lại khu vực ngoại vi của quảng trường không ánh đèn, mà bọn đầu người ý niệm cũng đã sớm rời khỏi nơi đó.

Đi đến gần mới thấy, trên một băng ghế nằm ở bên ngoài quảng trường, có một người đàn ông mặc áo dài đa sắc đang ngồi đó. Vóc dáng của gã ấy không tính là cao, khăn trùm đầu che hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm nhọn và đôi môi cực mỏng mà thôi.

“Tên đó là ai?” Khác với dự đoán của tôi, người mà Hạ Trì muốn dẫn tôi đi gặp dường như cũng không phải là Tiểu A. Tuy trùm kín cả đầu và che hết cả khuôn mặt, nhưng xét từ hình thể thì đây tuyệt đối là đàn ông.

“Người do tôi dẫn đến. Anh ấy chính là lựa chọn của tôi và Tiểu A.” Lúc Hạ Trì nói chuyện với nam nhân mặc áo dài kia, thanh âm của gã bất giác trở nên nhỏ hơn, tựa hồ có chút sợ hãi.

“Bọn mày cũng chỉ có 2 phiếu mà thôi. Tao vẫn không đồng ý kế hoạch của bọn mày. Nguy hiểm quá lớn.” Người đàn ông dùng giọng nói giả, nghe rất kỳ lạ: “Bảo thằng kia cút đi! Tốt nhất là giết quách nó cho xong, cắt đứt hậu hoạn. Thay vào đó, chúng ta tự tiến hành sự kiện kia thì đáng tin hơn.”

Nghe gã mặc dài trùm đầu nói thế, Hạ Trì lập tức cảm giác không ổn. Gã hơi cúi người xuống, nắm lấy tôi rồi lui về phía sau: “Tôi hiểu ý của anh.”

Đợi đến khi rời khỏi quảng trường không ánh đèn, Hạ Trì mới dám mở miệng nói chuyện: “Có chút phiền toái rồi. Bất quá, phải gặp Tiểu A trước đã.”

“Người đàn ông vừa rồi là ai? Cũng là streamer đã từng à?” Tôi thực sự không thích cách nói chuyện của người kia, nhưng đồng thời lại cảm giác được một luồng hơi thở rất nguy hiểm tỏa ra từ gã. Trực giác nói cho tôi biết rằng, nếu nảy sinh xung đột với kẻ đó, người chết nhất định là tôi.

“Gã đó là một người điên. Nói một cách khách quan, chi nhánh của Âm Gian Tú Tràng tại Giấc mơ Thâm sâu này đã bị hủy diệt bởi gã ấy đấy.” Hạ Trì vỗ nhẹ bả vai tôi: “Nhưng anh cũng đừng quá lo lắng. Tên kia bị thương rất nặng; nếu không có tình huống đặc thù, gã ấy sẽ không tùy tiện ra tay đâu.”

“Đúng là một người kỳ quái.” Tôi lắc đầu. Sau khi tiến vào Giấc mơ Thâm sâu, tôi chưa từng thấy qua bất cứ một sinh mệnh bình thường nào. Dù là người hay đồ vật, tất cả đều rất quái dị.

“Đi thôi, đi gặp Tiểu A.”

Rời khỏi khu phố không ánh đèn, tôi quay đầu lại để quan sát vài lần. Trong nháy mắt, thật ra thì tôi chợt có một cảm giác quen thuộc nào đó với người đàn ông mặc áo dài kia. Nhưng vấn đề ở đây chính là, trong trí nhớ của tôi không hề có bất kỳ một hình ảnh nào liên quan đến người đàn ông cằm nhọn với đôi môi mỏng dánh như lá liễu kia.

Hạ Trì dẫn tôi đi lòng vòng không mục đích một hồi lâu. Mãi đến khi bọn đầu người ý niệm kết thành bầy đàn bay ra, tựa hồ bắt đầu một chuyến săn bắn cuối cùng, gã mới giơ tấm lệnh bài trong tay ra để mở đường, dẫn dắt tôi tiến vào điểm cuối cùng của hành trình trong giấc mơ lần này.

Lại lượn thêm một vòng lớn, tôi quay trở lại tòa nhà cao 19 tầng kia.

“Tháp đồng hồ.” Tôi ngẩng đầu lên, có chút bất ngờ khi quay trở lại nơi này. Hiện tại, tôi đã có thể xác định được rằng, cô gái thần bí đeo mặt nạ giấy kia chính là Tiểu A.

“Anh đã từng đến đây rồi à?” Hạ Trì cũng ngạc nhiên: “Trên đỉnh tòa nhà này quả thật có một chiếc đồng hồ lớn có thể ảnh hưởng đến tốc độ dòng chảy thời gian trong Giấc mơ Thâm sâu, đại biểu cho vặn vẹo cực hạn và điểm cuối của sự quên lãng.”

“Vặn vẹo cực hạn và điểm cuối của sự quên lãng? Cụm từ này có ý nghĩa gì?”

Hạ Trì cười xấu hổ: “Thật ra tôi cũng không hiểu lắm, chỉ nghe Tiểu A nói thế mà thôi. Đi nào! Chúng ta vào trong thôi! Chờ đến khi gặp cô ấy, có lẽ anh sẽ có đáp án cho nhiều câu hỏi của bản thân.”

Tôi đi theo Hạ Trì tiến vào tòa nhà cao tầng trước mặt. Trong quá trình này, thỉnh thoảng cũng có một vài đầu người ý niệm ăn no rồi thỏa mãn bay trở về. Chúng nó tỏ vẻ cực kỳ thù địch với tôi, nhưng lại tỏ ra rất thân thiết với Hạ Trì.

Mà vì thế, hình ảnh trước mắt trông vô cùng kinh khủng. Đại khái chính là, bên cạnh một chàng trai khôi ngô tuấn tú với gương mặt rạng rỡ, lại có một đám đầu người bay múa gần gũi xung quanh, mà số lượng đầu người lại càng lúc càng nhiều ấy chứ.

Đi một mạch lên tầng thứ 18; tại tầng lầu này, tất cả phòng ốc và vách tường đều có màu sơn đen. Vào cái lần đầu tiên mà tôi tiến vào, Sở Môn ‘giả mạo’ còn nói với tôi rằng, màu đen chính là màu sắc tồi tệ nhất trong giấc mộng.

“Đừng khẩn trương! Mấy thứ bị nhốt trong các căn phòng này sẽ không thoát ra được đâu.” Hạ Trì tiện tay xua đi bọn đầu người ý niệm xung quanh, sau đó dẫn tôi đi lên tầng cao nhất: “A, tôi đã dẫn người đến gặp cô đây.”

Nhìn theo phương hướng mã gã vừa hô to - ở giữa một đống tạp vật bị vứt bỏ, có một bóng dáng cao gầy đang đứng tại đó. Cô ta đeo mặt nạ giấy, chẳng thèm quay đầu lại, tựa như đang tập trung vào một việc gì đó.

“Quả nhiên! Cô ấy chính là Tiểu A, đối tượng trị giá 100 điểm tích lũy.” Tôi im lặng đi cùng với Hạ Trì, tiến gần đến cô gái kia. Băng ngang đống tạp vật, tôi dừng chân lại khi đứng cách cô ấy vài mét.

Đây là lần đầu tiên tôi quan sát cô ấy ở khoảng cách gần như vậy. Cô gái này rất đẹp, dù là tôi chưa thể trông thấy gương mặt thực sự. Khí chất của Tiểu A rất đặc biệt, dù có lớp mặt nạ giấy che kín nhan sắc nhưng chỉ cần dựa vào một động tác lơ đãng nào đó thôi, cô ta cũng có thể trở thành tâm điểm, tác động đến tinh thần của người xung quanh.

“Vì sao chỉ có mỗi cô ấy đeo mặt nạ giấy, trong khi anh và người đàn ông vừa gặp lại không cần đeo? Mặt nạ giấy có ý nghĩa gì đặc biệt à?” Tôi khều nhẹ Hạ Trì, nhưng chẳng rõ tại sao ông anh này chỉ chằm chằm cúi đầu xuống, không dám nói chuyện dù chỉ một câu.

Trước bộ dáng câu nệ này của gã, tôi chợt nhận ra rằng, dường như trước đây mình đã hiểu lầm mối quan hệ giữa gã và Tiểu A mất rồi.

Không khí phảng phất ngưng đọng lại, chẳng ai chịu mở miệng nói chuyện trước cả. Qua vài phút, mục tiêu A mới xoay người lại. Cô hờ hững nhìn tôi đúng một lần, sau đó lại quan sát một vật gì đó mà cô ta đang giữ trong lòng bàn tay.

Nhìn kỹ lại, đó có vẻ là một chiếc hộp âm nhạc cũ nát, chỉ to bằng bàn tay, dính đầy bụi bặm.

Cô ấy dường như chẳng thèm để ý đến tôi và Hạ Trì, lại tập trung bật cái nắp của chiếc hộp âm nhạc lên. Tiếp theo, từng nốt nhạc trong trẻo, thi vị, du dương, nhẹ nhàng, thanh khiết vang lên, nghe cứ như một bài thơ thuần túy, lại càng giống với một vầng thái dươi rạng rỡ đang lan tỏa giữa 3 người.

“Tại sao những sự vật tốt đẹp như vậy lại bị vứt bỏ như thế này? Tại sao nghe êm tai đến thế, mà hết lần này tới lần khác lại muốn quên đi?” Tiểu A vặn dây cót trên hộp âm nhạc, sau đó đặt nó lên lang can tòa nhà. Cô ta nhìn hai hình nộm nhỏ đang nhảy múa trong hộp âm nhạc, để rồi bỗng nhiên đi đến cạnh tôi, cuối cùng mới nói: “Đeo mặt nạ quá lâu, nó sẽ cắm rễ vào gương mặt. Nếu muốn cởi ra, chắc chắn phải chịu được sự đau đớn khi bị róc thịt rọc xương thì mới có thể thành công. Đến cuối cùng, khi muốn dùng ánh mắt đã từng để quan sát thế giới này, chúng ta mới phát hiện ra rằng: Mình đã không thể nào làm được như vậy nữa.”

Dường như đã từng nghe qua câu nói này, tôi lùi về sau một bước, đối diện với cô. Cả hai người, ai nấy đều mang mặt nạ, nên chẳng ai có thể nhìn rõ biểu cảm của người kia.

************

TRÂN TRỌNG CẢM ƠN MINH CHỦ CửuCửu, MINH CHỦ Trường Giang, MINH CHỦ 0358867859, MINH CHỦ Quantranhk11 VÀ MINH CHỦ hieunh1989 ĐÃ ỦNG HỘ NGỌC PHIẾU NHAAAAAA.... CHÚC MỌI NGƯỜI ĐẦU TUẦN VUI VẺ NÀ ^-^