TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 550: Kẻ phản bội (2)

Nắm đấm tay trái giáng mạnh vào đỉnh đầu của Sở Môn; khi Công đức ánh lên từng vầng sáng trắng chạm vào, bắt đầu có từng làn khói đen bốc lên từ cơ thể gã nhằm phản công lại đòn đánh của tôi. Hình ảnh trông giống như khi bạn đổ nước vào chảo dầu nóng, thế là dẫn đến phản ứng vật lý kịch liệt như vậy.

Trước cơn giằng co, tôi lập tức liều mạng, truyền tải vào tất cả mọi Công đức còn dư lại trên chuỗi tràng hạt, lúc này mới có thể dần chiếm cứ phần hơn

“Đùng đùng...!”

Mãi đến khi có hai tiếng giòn vang, một trước một sau, xuất hiện, có 2 viên tràng hạt trong cả chuỗi tràng hạt bất chợt nổ tung; màn sáng trắng từ bàn tay tôi trở nên rực rỡ lóe mắt hẳn. Ngay lập tức, ác niệm đã bị trấn áp; từng luồng tâm tình tiêu cực bất giác hóa thành khói đen.

Không bao lâu sau, thân thể của Sở Môn vì đã bị Trần Cửu Ca đánh trọng thương trước đó nên khó mà chống đỡ nổi, hoàn toàn tiêu tán. Khói đen lại dung nhập vào thế giới trong mơ một lần nữa. Lúc này, trên mặt đất chỉ còn lại một lá bùa màu xanh và một mảnh phù điêu hình Tỳ Hưu màu đen to bằng ngón tay cái.

“Lá bùa màu xanh là của Trần Cửu Ca lưu lại, thế còn mảnh phù điêu này là gì? Chẳng lẽ đây chính là bản thể của một luồng ác niệm kia?” Quan sát mảnh phù điêu trong tay, tôi đoán rằng thứ này ắt hẳn có liên quan đến con hung vật bị trấn áp bên dưới Trung tâm hỏa táng Cầu số 3. Sau này nếu phải chạm trán với nó, có lẽ vật này sẽ hữu dụng. Vì vậy, tôi cất kỹ mảnh phù điêu trong tay rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Gấu bông vẫn dùng sợi chỉ đỏ để dẫn đường; tôi nhanh chóng lướt qua từng phòng ốc và nhà cửa đổ nát. Số lượng tử thi cháy đen càng lúc càng xuất hiện nhiều hơn; cả quá trình đào thoát vô cùng hiểm trở.

May mắn thay, trong Gan khiếu cũng không thẩm thấu sinh khí ra ngoài nữa. Ngoại trừ một vết nứt duy nhất trên mặt kén kia, còn lại cũng chẳng có thay đổi gì nhiều.

Một đường chạy như điên, mất một khoảng thời gian khá lâu thì tôi mới có thể chạy ra khỏi khu vực trung tâm của đống phế tích này. Mà nếu so sánh với toàn bộ quảng trường Tuyệt Vọng, khu vực trung tâm kia cũng chỉ là một phần nhỏ mà thôi.

Phạm vi phóng xạ sinh khí ban nãy có quy mô rộng lớn hơn nhiều so với những gì mà tôi tưởng tương. Cả khu quảng trường này tựa hồ đều đang chấn động lên; từng tòa phòng ốc cháy đen rung chuyển mạnh mẽ, giống như động đất vậy.

“Lần này mình chơi lớn rồi.” Nhìn trái phải, tôi không thấy bóng dáng Trần Cửu Ca đâu, mà sợi chỉ đỏ của con gấu bông trên vai cũng dần im lìm đi, tựa như vật chết vậy.

Mặt đất truyền đến cảm giác chấn động rõ ràng; thậm chí, phòng ốc gần đó cũng xuất hiện tình huống sụp đổ. Tôi cố gắng nhớ lại tuyến đường khi tiến vào, nhưng đến khi tôi kịp hồi tưởng xong thì nhà cửa ở khu vực trung tâm nhất đã bắt đầu sụp đổ ầm ầm trông không khác gì những quân cờ Domino bắt đầu liên đới đổ ngã vậy. Mấy căn nhà lầu từng bị cháy nám đen cũng nối liền mà sụp đổ, dựng nên một cột khói tro tàn cao hơn 10 mét.

“Sao mình cứ cảm thấy cực kỳ bất an thế này?” Trần Cửu Ca chạy trốn quá quyết đoán như vậy cũng khiến tôi thầm lo lắng, “Quảng trườn Tuyệt Vọng này hẳn là không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Phỏng chừng, dưới mặt đất nơi đây đang chôn vùi một thứ gì đó còn kinh khủng hơn.”

Khói bụi chậm rãi tản ra, một ánh xạ nào đó cực kỳ to lớn che phủ toàn bộ ánh sáng hắt tới. Tôi che kín mũi và miệng mình, xoay đầu nhìn lại.

Từng tử thi cháy đen đang bò về phía một cái hố cực lớn bằng tốc độ siêu nhanh. Chúng chậm rãi lấp đầy cái hố đó bằng chính cơ thể của chính mình. Dần dà nhồi nhét vào nhau, đám tử thi ấy bắt đầu cấu thành nên một ngọn núi tử thi khổng lồ.

“Chúng nó đinh làm gì đây?” Theo bản năng, tôi quay đầu lại, chạy ra khỏi quảng trường. Trong lúc nhanh chóng liếc nhìn một cách ngẫu nhiên, tôi lại trông thấy những thi thể cháy đen kia bắt đầu dung hợp thật sự. Tất cả các ký ức tuyệt vọng và thống khổ đang vặn vẹo lẫn nhau, bện thành một khối, chậm rãi hình thành nên một quái vật khổng lồ cao gần ba tầng lầu!

“Chúng đều do thi thể cấu thành à? Chiếm đoạt ký ức lẫn nhau để tạo ra một thực thể mới, đó chẳng phải là 'Ngạc' mà mình từng thấy sao?”

Tôi bỏ chạy thụt mạng; chính mắt trông thấy vô số tử thi đang cùng nhau dung hợp để tạo nên một con quái vật như thế, nếu người bình thường mà trông thấy cảnh này, chắc chắn sẽ phát điên lên mất.

Mãi đến khi tôi chạy ra xa hơn trăm thước, phía sau chợt vọng đến từng tiếng nổ ầm ầm. Vừa quay đầu lại xem thử, tôi giật thót cả tim.

Từ con quái vật khổng lồ cao đến 3 tầng lầu kia, bên ngoài thân thể của nó còn lộ ra các loại tứ chi khuyết tật của nhân loại còn chưa hoàn toàn dung hợp hẳn. Nhưng dù là thế, nó vẫn phóng một mạch thẳng về hướng tôi!

“Chết miee rồi!” Không thể nào suy nghĩ vẩn vơ nữa, tôi liều mạng chạy ra khỏi khu quảng trường này: “Nếu bị nó đuổi kịp, chắc chắn chính là cảnh sống không bằng chết.”

Điên cuồng chạy trốn, tôi cũng không ngờ là chỉ vì Mộng Dực cổ đột phá mà thẩm thấu ra một ít sinh khí, từ đó mới dẫn đến một con quái vật khủng khiếp như thế này xuất hiện.

“Ngạc” vẫn đuổi theo phía sau lưng, mà trong phòng ốc hai bên thỉnh thoảng lại có vài tử thi cháy đen nhảy ra cản đường. Rốt cuộc, khoảng cách giữa tôi và nó đang từ từ gần lại với nhau.

Lúc này, cuối cùng thì tôi cũng biết vì sao Trần Cửu Ca lại bỏ chạy quyết đoán đến vậy. Về cơ bản, đây có lẽ là một trong các loại tồn tại khủng khiếp nhất trong Giấc mơ Thâm sâu, tuyệt đối không được trêu đến.

Ước chừng qua nửa tiếng sau, khoảng cách ra khỏi quảng trường Tuyệt Vọng này càng lúc càng gần. Tuy nhiên, con quái vật đằng sau cũng dần dần bắt kịp. Đồng thời, ngộ nhỡ nó cũng có thể chạy ra khỏi phạm vi của khu quảng trường thì sao? Nếu thật sự là vậy, kể như tôi tới số rồi, hết cách chạy thoát.

200 mét, 50 mét, 10 mét!

Dấu vết bỏng lửa trên các căn nhà hai bên đường dần giảm thiểu đi; mùi hôi thối trong không khí cũng không còn nồng nặc nữa. Có vẻ như, tầm nhìn trước mặt cũng bắt đầu rõ ràng hơn.

“Sắp chạy ra ngoài được rồi!” Tôi lao mình khỏi quảng trường Tuyệt Vọng, miệng thở hổn hển, không kịp quay đầu lại, chỉ có thể nghiêng tai lắng nghe. Từng tiếng gió gào thét từ sau lưng, mặt đất vẫn còn đang chấn động mạnh; rất hiển nhiên, 'Ngạc' vẫn đuổi theo!

“Mộng Dực cổ ơi Mộng Dực cổ! Mày tỉnh sớm hay tỉnh muộn đều được, hết lần này tới lần khác lại thức giấc ngay lúc đó. Bằng không, tao đã có thể giành giật thêm vài món đồ tốt từ tay Trần Cửu Ca rồi.” Bực bội cũng không có tác dụng gì, mà bây giờ không phải là lúc tiếc rẻ về con mồi Trần Cửu Ca, điều mà tôi đang đối mặt chính là nguy cơ sinh tử.

Vừa lăn vừa bò, tốc độ của tôi dần chậm hẳn; khoảng cách giữa tôi và Ngạc chỉ còn khoảng hơn 10 mét mà thôi.

Đối với hình thể khổng lồ của Ngạc, khoảng cách thế này chỉ là vài bước nhỏ mà thôi, chỉ cần chớp mắt một cái là có thể giết tôi dễ dàng.

Thực tế cũng không khác mấy với những gì mà tôi dự đoán. Nó chỉ mất vài giây để nhanh chóng tiếp cận tôi, và khi tôi chỉ cách nó vài mét - nó chợt dừng bước.

Cái Miệng khổng lồ của Ngạc há to ra, tàn tro che khuất cả bầu trời. Cơ thể của nó tản mát ra mùi hôi thối nồng đậm. Bất chợt, nó ngoảnh mặt về một hướng xa xôi nào đó, rống to lên một tiếng đầy vẻ không cam lòng, để rồi ủ rủ rút lui về phía quảng trường Tuyệt Vọng.

“Đi rồi à? Giờ mới chịu đi hả?” Tìm được đường sống trong cõi chết, tôi cảm giác vui mừng khôn xiết, đồng thời cũng sinh ra một chút khó hiểu: “Đến giây phút cuối cùng, dường như 'Ngạc' đang e sợ một thứ gì đó? Là Trần Cửu Ca ư? Không thể nào! Thằng ấy muốn giết mình như thế, không thể nào ra tay hỗ trợ mình được!”

Ôm một nỗi nghi hoặc trong lòng, tôi dõi mắt nhìn theo phương hướng mà Ngạc vừa gầm lên giận dữ. Ở bên kia con phố rộng lớn, có một người đàn ông mặc Âu phục đa sắc đang đứng đó, tựa lưng vào cột đèn đường, yên lặng nhìn chằm chằm vào tôi.

Vận dụng Phán nhãn để nhìn rõ, tôi lập tức kinh ngạc ngay khi nhận ra gương mặt của gã ta.

“Hạ Trì?”

Thân cao hơn 1,8 mét, gã ta thuộc kiểu thanh niên hot boy trong xã hội bây giờ. Vóc dáng cứ như người mẫu, khung người rắn chắc, dù mặc một bộ Âu phục sặc sỡ như thế thì cũng cực kỳ hợp thời trang.

“Đó có phải do Bóng Đè biến thành không?”

Tôi đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích, còn Hạ Trì lại cười nhẹ và chủ động đi về phía tôi: “Anh streamer, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

“Lại gặp nhau à? Anh biết tôi là ai sao? Mà cũng không đúng! Tôi đang đeo mặt nạ; anh không thể nào nhận ra tôi được!” Tự động phân tích theo thói quan, tôi lập tức lui ra sau một bước.

“Cao Kiện! Anh vẫn cẩn thận như vậy à? Yên tâm đi, tôi chính là Hạ Trì đây.” Người đàn ông mặc Âu phục đa sắc kia bất đắc dĩ cười nhẹ: “Lần gặp mặt này thoải mái hơn lần trước rất nhiều. Ít nhất, tôi không cần phải lo lắng bị anh đưa lên ghế điện.”

Đề cập đến ghế điện, đó chính là đạo cụ quan trọng nhất trong cái lần livestream tham gia trò chơi tử vong kia. Nghe vậy, tôi bèn nhíu mày: “Anh không phải do Bóng Đè biến thành à?”

“Anh nghĩ xem, nếu là Bóng Đè thì có đủ trình để xua đuổi Ngạc rời khỏi hay không?” Hạ Trì gãi đầu, “Nhưng cũng là do tôi ỷ thế người khác mà làm vậy mà thôi.”

Gã cất một tấm lệnh bài nào đó vào túi áo vest, đưa tay về phía tôi: “Thật ra, tôi vẫn luôn ẩn nấp trong phòng livestream của anh. Mỗi lần anh livestream, tôi đều xem đủ cả. Đó là lý do mà tôi có thể nắm rõ hành tung của anh.”

“Câu trả lời này không thuyết phục được tôi.” Dùng khán giả làm bia đỡ đạn, tôi khó mà kiểm chứng được cách giải thích này, nhưng rốt cuộc vẫn đưa tay ra với gã.

“Thế mới đúng chứ! Hoan nghênh anh tiến đi vào Giấc mơ Thâm sâu.” Hạ Trì cười to một tiếng. Vốn dĩ, gã ấy có tính cách khá hào sảng. Bất quá, theo góc nhìn của tôi, loại tính cách này lại chứa đầy sơ hở. Từ chiều cao, diện mạo và khí chất của gã, toàn bộ vốn dĩ nên thuộc về phẩm chất của một anh chàng hot-boy. Nhưng nếu thật sự kêu gã đích thân đi làm streamer cho Âm Gian Tú Tràng, phỏng chừng sống không quá 3 ngày đâu. Chẳng trách sao, cuối cùng gã mới trốn tránh dưới gầm giường mà khắc lên những con chữ đầy kinh hoàng khi đó.

Dĩ nhiên, tôi sẽ không bao giờ nói thẳng cảm nghĩ của mình ra. Trên thực tế, tôi có rất nhiều câu hỏi dành cho gã, chỉ là không biết nên mở miệng thế nào thôi. Chẳng rõ vì sao trong lòng lại cảm thấy bồn chồn vào lúc này, tôi đột nhiên hỏi gã: “Anh có thuốc lá không?”

“Thuốc lá à? Tôi không có rồi.” Hạ Trì nhún vai: “Đi thôi! Tôi dẫn anh đi đến một nơi khác. Đúng rồi! Trước khi đi, anh cất điện thoại của Tú Tràng vào người đi đã.”

“Cất điện thoại di động vào người à?” Tôi giơ tay ra, chuẩn bị nhét điện thoại di động vào trong túi. Ngay khoảnh khắc camera điện thoại lướt ngang gương mặt của Hạ Trì, chợt có một âm thanh 'ting ting' vang lên, như thể vừa có tin nhắn báo đến trong hộp thư SMS vậy.

Tôi cũng không kiêng dè gì, tiên tay nhấn vào mục Inbox trong điện thoại.

***************************

“Chú ý: Phát hiện ra kẻ phản bội! Cần phải tiêu diệt ngay!

Phần thưởng: + 10 điểm hối đoái, + 01 quyền miễn trừ livestream.”