TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 438: Giúp đỡ

Cấu trúc bên trong của toa tàu ngày 26/10 khác với những toa khác; hiện tại, tôi cũng không biết kiểu bố trí thế này là ám chỉ về điều gì. Thời gian không còn nhiều nữa. Chẳng biết khi nào thì cô tiếp viên kia sẽ đến. Nhìn Lô Minh đang trốn dưới giường, cuối cùng tôi quyết định ra tay.

“Tôi đã nhìn thấy con của anh. Anh đừng nhúc nhích, tôi sẽ dẫn nó trở về.” Tôi dùng Phán nhãn quan sát xung quanh, nhưng trên chuyến tàu này, tác dụng của Phán nhãn bị giảm đi rất nhiều. Ánh mắt của tôi không thể xuyên qua bóng tối sâu thẳm kia được, chẳng có cách nào thấy rõ từng gương mặt vặn vẹo kia.

Tôi bước vào toa tàu ngày 26/10; chỉ một bước ngắn mà dường như vừa đi sang một thế giới hoàn toàn khác vậy. Toa tàu này rất yên tĩnh. Khi đi giữa toa này, thậm chí tôi có thể nghe được nhịp tim đập từ lồng ngực mình, mà lại còn nghe rất rõ nữa chứ.

Hai bên người tôi là tầng dãy giường, gồm tầng trên, tầng giữa và tầng dưới. Nơi đây cứ như một khu nhà xác vậy, trên mỗi vách ngăn đều có một “người” nằm.

Tấm vải trắng sạch sẽ che phủ lên cơ thể họ, chỉ để lồi lên phần hình dáng đại khái của từng người mà thôi. Hình ảnh này đã mang đến cho tôi một cảm giác kinh hãi vô cùng đặc biệt.

“Không thể ở lại đây quá lâu.” Tôi bước nhanh đến chiếc giường mà Lô Minh đang trốn. Thằng nhỏ đang rơi vào trạng thái sợ hãi, thấy tôi đến bèn tuyệt vọng co người vào trong góc. Sự kiên nhẫn trong tôi nhanh chóng cạn kiệt dần. Tôi ngồi xổm ở bên giường, vươn tay nắm lấy bắp chân của nó: “Ở đây nguy hiểm lắm, mau ra ngoài!”

Lô Minh vẫn còn đang hoảng sợ tột độ; cũng không biết là trước khi chết nó nhìn thấy cái gì mà lại sợ hãi đến như vậy.

Lời thuyết phục của tôi không hề hiệu quá. Lô Minh đạp mạnh chân ra ngoài, sắc mặt tái mét, tựa như máu huyết bên trong đều đã khô cạn hết cả rồi.

Ngay lúc tôi định sử dụng bạo lực để kéo nó ra, trên hành lang u ám chợt xuất hiện một bóng dáng xanh thẫm đang dần tiến đến từ xa xa, dù trông có vẻ rất chậm nhưng lại vô cùng nhanh nhẹn.

“Nguy rồi! Sao lại đụng ngay con nhỏ tiếp viên vào lúc này chứ!” Tôi vội vàng buông Lô Minh ra, đầu óc quay cuồng, vội vàng quét mắt nhìn xung quanh để tìm chỗ trốn.

“Không gian dưới giường quá hẹp, mình chưa chắc chui vào được. Còn phía trên giường ...” Đồng tử trong mắt chợt co rụt lại, tôi chợt trông thấy một góc vải trắng của chiếc giường bên cạnh đột nhiên được vén lên - nơi đó có một bàn tay thò ra, còn dùng ngón tay ngoắc tôi vài cái nữa.

“Gì ấy nhỉ?” Không kịp suy nghĩ nữa, tôi lập tức xốc nhẹ tấm vải trắng kia lên, nhoài người nằm vào.

Chiếc giường khá chật hẹp, giờ có đến 2 người nằm nên phải chen chúc nhau. Cũng may, tấm vải trắng đủ to để có thể che được hoàn toàn cơ thể của tôi và người bên cạnh.

“Đây không phải là giấu đầu lòi đuôi à? Ai cũng có thể nhìn ra là có 2 người đang nằm bên dưới tấm vải trắng.” Tôi đành cười khổ, thuận theo khe hở của tấm vải trắng mà nhìn chằm chằm vào lối đi dọc ở giữa.

Điều tôi không ngờ tới là cô tiếp viên kia lại vội vã đi ngang qua chiếc giường mà tôi đang nằm, không thèm nhìn lấy một giây. Thay vào đó, cô ta tiến thẳng đến chỗ Lô Văn Xương đang đứng, nơi giao nhau của hai toa tàu.

“Hỏng bét.”

Không lâu sau, một mùi hôi thối nồng nặc dần lan tỏa trong toa tàu yên tĩnh. Cô tiếp viên kia đang lôi một cái xác dị hình dị dạng ngay lối đi nhỏ ở giữa.

Từ quần áo có thể đoán rằng, xác chết này chính là Lô Văn Xương.

Toàn thân gã đó đã bị gãy xương nhiều chỗ, trên đầu có một lỗ hổng to lớn, máu đen trên mặt đã đông lại. Càng quái dị hơn chính là, gã đang bày ra cái bộ mặt đờ đẫn trong giờ phút này. Dường như cả cơ thể và tinh thần gã đều bị tổn thương nghiêm trọng vậy, ngay cả sự nhận thức cuối cùng cũng đã sụp đổ mất rồi.

“Cơ thể Lô Văn Xương đã gặp phải chuyện gì ấy nhỉ?” Gã không hề tiến vào toa tàu ngày 26/10, một mực đợi điểm tiếp giáp của hai toa. Tôi đang trốn ở chiếc giường này, thế nên cũng không thấy cô nhân viên kia đã làm gì gã.

“Hiện tại, đây là vừa khôi phục bộ dáng của gã trước khi chết à? Nếu thật như vậy, kiểu chết của gã lại có chút kỳ quái.”

Tôi núp dưới tấm vải trắng, nín thở, không dám hó hé lời nào. Mãi cho đến khi cô tiếp viên lôi Lô Văn Xương đi khỏi đây, tôi mới nhấc tấm vải trắng lên.

Vừa định đứng dậy, cánh tay của tôi lại bị ai đó nắm lấy. Khi quay đầu nhìn lại, tôi lập tức sầm mặt lại ngay.

“Là anh à?”

Người nằm bên cạnh tôi nãy giờ hóa ra lại là một người quen. Gã chính là một trong những người tham gia trò chơi tử vong kia, từng chết vào buổi sáng sớm của ngày 26/10 - tiểu thuyết gia chuyên viết truyện trinh thám, Vương Sư.

“Làm gì mà to tiếng vậy? Còn muốn gọi người phụ nữ đó quay trở lại sao?” Người phụ nữ trong lời nói của Vương Sư đương nhiên là cô tiếp viên kia. Gã này cũng là kẻ đa mưu túc trí. Theo suy đoán của tôi, gã hẳn là đã lên tàu vào ngày 26/10. Mà đã lên tàu trước tôi lâu như vậy, chắc chắn gã đã nắm giữ khá nhiều manh mối mà tôi không hề biết đến.

Tuy nhiên, trước khi giao lưu với gã, tôi phải hỏi một câu rõ ràng: “Tại sao anh lại cứu tôi?”

Tình huống vừa rồi vô cùng nguy cấp, và lúc tôi chưa kịp tìm ra phương án xử lý thích hợp thì gã chủ động thò tay ra, chụp lấy tay tôi, ý bảo kêu tôi trốn lên giường cùng gã. Theo tính cách có lợi mới chịu làm của kẻ này, hành động đó khiến tôi vô cùng nghi ngờ.

“Cứu anh à? Tôi chỉ là tự cứu chính mình mà thôi.” Vương Sư thả tay tôi ra, xốc tấm vải trắng lên. Bộ dáng của gã lúc này đã thay đổi rất nhiều so với khi tham gia trò chơi tử vong kia. Toàn thân gã sưng vù, tựa như được ngâm dưới nước trong suốt một thời gian dài vậy.

Đôi mắt sâu thẳm của gã tiếp tục nhìn tôi; và sau một vài giây, gã hỏi: “Tôi chết rồi à?”

Tôi hơi ngạc nhiên, không ngờ rằng gã lại hỏi tôi một câu như vậy sau khi chần chừ một hồi lâu: “Chính xác. Theo thông tin mà tôi có được bây giờ, 99% hành khách trên chuyến tàu này đã chết, và anh cũng không ngoại lệ.”

“Nhưng anh là một ngoại lệ.” Gã cười toe toét, khiến tôi có một loại cảm giác cực kỳ không ổn: “Tôi cũng không biết mình đã ngẩn ngơ trên chuyến tàu này bao lâu rồi. Ý thức của tôi ban đầu rất hỗn loạn, sau đó mới rõ nét dần. Qua những gì phát sinh trong mấy ngày nay, tôi đã suy ra được một đáp án phù hợp nhất. Tôi đã chết. Những gì mà tôi gặp phải bây giờ không phải là một giấc mơ, mà là tôi đang đứng ở một thế giới của người sau khi chết.”

Tôi không nói gì cả. Gã Vương Sư này cứ mang đến cho tôi một cảm giác không tốt lắm ngay từ những lúc ban đầu. Sự khôn ngoan của gã khủng khiếp hơn những gì mà gã đã thể hiện; đây là một người cực kỳ thành thạo trong việc giấu tài, giả dốt: “Anh đoán đúng. Chuyến tàu này đang chạy thẳng đến Âm phủ. Còn anh đã chết rồi.”

“Đúng vậy, tôi đã chết rồi, nhưng chẳng phải anh vẫn còn sống đấy thôi?” Tiếng cười nặng nề của Vương Sư khiến tôi phải nhíu mày.

“Tại sao anh lại hỏi vậy?” Tôi cũng không hề phản bác. Đứng trước mặt một người thông minh, nếu mình lại mù quáng giả vờ giả vịt, thế thì chỉ thể hiện ra mặt ngu xuẩn của chính mình.

“Rất đơn giản. Trong lúc tỉnh táo, tôi đã xốc lên tất cả những tấm vải trắng ở đây để kiểm tra, cuối cùng cũng không thấy thi thể của anh. Mấy toa tàu này đều được đánh số bằng các ngày và tháng. Do đó, tôi mạnh dạn phỏng đoán rằng, ắt hẳn người nào đã chết vào ngày 26/10 đều đang nằm trong toa tàu hiện tại đây, chỉ là thiếu anh mà thôi.”

“Chỉ vậy thôi à? Nói thật với anh, hôm nay là ngày 29/10 đấy. Chẳng lẽ tôi lại không thể chết vào một ngày khác hay sao?”

“Anh bạn số 12 này! Từ ban đầu, tôi đã nghi ngờ anh là kẻ chủ mưu của trò chơi tử vong kia rồi. Nhưng anh có biết tại sao tôi không vạch trần anh hay không?”

Vương Sư đột nhiên chuyển đề tài khiến đầu óc tôi chưa kịp đá số, thế nên vô thức hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì anh rất nguy hiểm. Tôi không đủ tự tin sẽ giết được anh, thế nên luôn muốn hợp tác với anh. Nhưng anh rất mạnh mẽ và đầy tự tin. Dường như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, thế nên anh không cần hợp tác với ai cả. Từ đó về sau, tôi lập tức cho rằng, anh khác với chúng tôi. Anh không phải là người tham gia trò chơi, mà rất có thể là người tạo ra quy tắc của trò chơi ấy.” Khuôn mặt sưng húp của Vương Sư trông hơi đáng sợ. Mặc dù gã không nói đúng hoàn toàn, nhưng cũng khiến tôi rất bất ngờ vì vẫn có đôi chỗ chính xác.

“Rốt cuộc, ý anh là gì? Cứ nói thẳng đi.” Thời gian không còn nhiều, và tôi không muốn vòng vo với gã nữa.

“Tôi cũng không biết tôi đã ở trong toa tàu này bao lâu rồi. Anh là người thứ hai, ngoại trừ cô tiếp viên kia, dám chạy sang toa khác. Chắc chắn anh đang nắm giữ các thông tin mà tôi không biết.”

“Anh muốn trao đổi thông tin với tôi ư?” Tôi nhướng mày, nhìn chằm chằm vào Vương Sư.

“Không! Tôi muốn hợp tác với anh và cùng nhau trốn khỏi chuyến tàu này! Thân phận của anh rất bí ẩn, tôi không thể đoán được, nhưng chắc chắn không phải người bình thường. Vì vậy, tôi muốn đặt hy vọng vào anh.” Giọng điệu của Vương Sư hơi ảm đạm. Nhãn cầu của gã lồi ra ngoài, phồng rộp lên, bị biến dạng đi vì ngâm nước khá lâu, trông rất đáng sợ.

Nghe gã nói xong, sắc mặt của tôi dần trở nên kỳ quái: “Anh cũng biết là mình đã chết mà? Cho dù xuống tàu, có lẽ là anh cũng sẽ không thể nào trở lại cuộc sống như ngày xưa nữa.”

“Sống là gì? Chết là gì? Chỉ cần giữ lại được ý thức, tôi sẽ vẫn là tôi.” Vương Sư nhìn về phía đoạn cuối tối tăm của lối đi ở giữa, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi và kiêng kỵ: “Tôi lên tàu sớm hơn anh một khoảng thời gian, nên tôi càng biết rõ sự quỷ dị của chuyến tàu này. Cứ qua một đoạn thời gian, cô tiếp viên kia sẽ mang một số hành khách rời đi. Chờ khi những hành khách đó quay lại, họ đã hoàn toàn trở thành một người khác. Không! Họ thậm chí không phải là người nữa rồi, là hoàn toàn biến thành một vật khác.”