TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 439: Giết chết tín ngưỡng của tôi

Vương Sư đã thành công trong việc khiến tôi chú ý: “Một vật khác ư? Con người làm sao có thể biến thành một [vật] được?”

“Con người và động vật khác nhau ở chỗ có tình cảm phong phú. Con người và đồ vật khác nhau vì con người có ý chí tự thân. Nhân nếu như hai yếu tố này đều bị xóa sạch, vậy con người sẽ biến thành thứ gì? Vương Sư nhìn thẳng vào tôi, sau đó chỉ về chiếc giường bên cạnh” “Anh vén tấm vải trắng này lên xem. Tên kia cùng lên tàu với tôi, nhưng gã đó không được may mắn cho lắm.”

Có chút nghi ngờ, tôi vén tấm vải trắng trên giường lên; đập vào mắt tôi là một người đang nửa sống nửa chết.

Sở dĩ nói như vậy là vì, ánh mắt của gã vẫn đang chuyển động nhưng khuôn mặt vẫn giữ nguyên một biểu cảm duy nhất. Tuy nhiên, ánh mắt của kẻ này không bao hàm bất cứ một chút cảm xúc nào cả, như người mất hồn vậy, chỉ còn lại một cái túi da bên ngoài mà thôi.

“Nếu anh có dao, anh có thể đâm gã hai cái thử xem?” Vương Sư nói một cách đầy ác ý.

“Đâm gã à? Tại sao? Bọn họ bị mất đi cảm giác à? Anh đã từng thử qua chưa?” Tôi nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào Vương Sư, không biết gã muốn chứng minh cho tôi cái gì.

“Mặc dù tôi không có dao, nhưng tôi có răng. Để kiểm tra thử, tôi đã cắn vào cánh tay của gã đó đến mức suýt nữa là đứt một miếng thịt luôn rồi. Cơ mà, tôi không thấy gã có phản ứng gì hết.”

“Tương tự người thực vật à?” Để xác minh suy đoán của bản thân, gã điên Vương Sư này lại thực sự cắn vào một hành khách khác bằng răng của mình. Quá điên rồ rồi!

“Không giống như người thực vật đâu! Người thực vật không thể khóc hoặc cười, mất hết các giác quan. Nhưng khi anh nhìn vào gã đó, tròng mắt của gã vẫn mở to đấy thôi, và nhãn cầu vẫn có thể chuyển động. Nhưng dù là thế, ánh mắt gã lại không biểu lộ bất cứ một kiểu tình cảm nào của nhân loại cả. Tình huống này rất đặc biệt. Gã giống như một ‘con quái vật’ có thể miễn cưỡng hô hấp, nuốt và tiêu hóa thức ăn. Nhìn từ một góc độ khác, gã chỉ là một cái vỏ hình người chứ không có linh hồn, một trong hai yếu tố quan trọng nhất để cấu thành một con người.” Lúc này, trông Vương Sư rất bình tĩnh. Gã dựa lưng vào giường, ánh mắt đảo qua từng dãy giường trong toa này: “Bất kỳ hành vi nào của con người đều có mục đích nhất định, cho dù là sát nhân hàng loạt, biến thái giết người hay ngẫu nhiên giết người; đó cũng là do nhu cầu tâm lý của bản thân. Nếu phỏng đoán theo phương diện hiện tại, có lẽ chủ nhân của chuyến tàu này đang muốn thu thập linh hồn của những người sống đấy.”

Sau khi nói xong, ngay cả bản thân gã cũng phải lắc đầu: “Chỉ có thể coi là phỏng đoán thôi. Dù sao thì khái niệm linh hồn cũng quá vớ vẩn rồi. Tôi đã từng là một kẻ vô thần trăm phần trăm đấy.”

Tôi lại nắm được một điểm quan trọng khác từ lời nói của Vương Sư. Chuyến tàu này sẽ ngẫu nhiên đưa một số hành khách đi, xóa mất ý chí của họ, biến họ thành một chiếc túi da trống rỗng.

“Không được, tôi phải về chỗ ngồi ngay lập tức, chậm sẽ sinh biến. Ngộ nhỡ trì hoãn lâu hơn nữa, cô nhân viên kia mà phát hiện thì nguy to, rất có thể cô ấy sẽ nhắm vào tôi.” Lần trước, gã vô gia cư kia đã ra tay bảo vệ tôi, ngăn chặn một lần thảm họa. Nhưng lần tiếp theo, e rằng sẽ không còn may mắn như vậy nữa.

Tôi bạo lực Lô Minh ra khỏi gầm giường, bịt miệng nó lại, ôm nó vào lòng rồi đứng dậy.

“Chờ đã, tôi đã nói với anh nhiều thông tin như vậy rồi. Chẳng lẽ anh cứ thế mà rời đi một mình à??” Vương Sư ngăn tôi lại.

“Vậy, anh còn muốn gì nữa?”

“Ít nhất cũng phải nói tôi nghe những gì mà anh đang biết, để tôi còn chuẩn bị nữa.” Vương Sư nói rất rõ ràng; mọi người đều là quan hệ hợp tác, làm sao chỉ có thể một bên trả tiền?

“Đừng bao giờ rời khỏi toa tàu của mình, tốt nhất là đừng rời khỏi chỗ ngồi luôn. Nếu không, sẽ bị cô tiếp viên nhắm tới.” Tôi nói nhanh: “Ngoài ra, tại một số ga tàu sẽ cho phép hành khách xuống tàu. Anh phải nhớ kỹ, trạm dừng đầu tiên mà chúng ta có thể xuống xe chính là [miếu Thổ Địa]. Anh phải chuẩn bị sẵn sàng. Nếu tình hình thay đổi, tôi sẽ đến thông báo cho anh một lần nữa.”

Tôi muốn rời đi, nhưng Vương Sư vẫn níu lại: “Anh số 12 này, đừng lôi niềm tin vào đây. Tôi không nghĩ rằng anh sẽ bất chấp nguy hiểm mà chạy đến thông báo cho tôi biết đâu. Thế này nhé, dùng đứa trẻ này như một con bài mặc cả đi. Anh để nó ở lại với tôi. Khi nào anh đến thông báo cho tôi về thời điểm chính xác, mọi người sẽ cùng nhau xuống tàu. Và để đền bù tổn thất cho anh, tôi sẽ nói thêm cho anh một manh mối rất quan trọng.”

“manh mối gì?” Con cáo già Vương Sư này vẫn còn giấu bài nhỉ? Đây đúng là điều mà tôi không thể ngờ.

“Cô tiếp viên kia có một điểm yếu; nếu lợi dụng hợp lý, ít nhất có thể kéo dài thời gian thêm 10 giây.”

Điểm yếu của cô người tiếp viên kia thực sự đánh động tôi; nhưng thay vì những điều này, tôi muốn nhận được tin tức về Song Diện Phật hơn.

Nguyên nhân sâu xa của rất nhiều tình tiết đều nằm ở Lô Minh. Ký ức về vài giây trước khi chết của thằng nhóc này cực kỳ hấp dẫn tôi.

“Vương Sư, anh biết không, chưa chắc là tôi không biết về điểm yếu kia. Anh muốn dùng thứ này để giao dịch với tôi, nhưng anh tính lầm rồi. Giờ tôi dẫn đứa nhỏ này đi.” Tôi nhìn quanh, nhận ra cô tiếp viên kia không ở đây, thế là bèn ôm Lô Minh bước nhanh rời khỏi toa tàu này.

Lô Minh cũng toát ra mùi tanh tưởi trên cơ thể; nhưng càng gần toa tàu ngày 29/10, mùi hôi thối kia càng lúc càng nhạt dần.

Tôi chạy một mạch; và khi vừa vào toa 29/10, mùi hôi thối trên người Lô Minh đã biến mất hoàn toàn.

“Cái mùi quái quỷ gì thế này? Nếu người chết đã qua đời vào ngày 29/10, tại sao từng người lại tỏa ra mùi thối của xác chết khi chạy vào những toa tàu khác nhỉ? Càng xa toa tàu của chính mình, mùi càng nồng nặc. Lý do ở đây là gì?” Tôi đặt Lô Ming xuống ghế, hít thở sâu vài hơi để xoa dịu nội tân mình.

Đối diện chỗ ngồi, Thường Phỉ Phỉ liên tục ra dấu bằng ngôn ngữ ký hiệu. Tôi có thể đoán được ý của cô ấy, cơ bản là hỏi tại sao Lô Văn Xương không trở về. Nhưng lúc này, tôi nên giải thích với cô ấy thế nào đây?

Không còn cách nào khác, tôi đành thản nhiên nói: “Lô Vân Xương bị cô tiếp viên kia dẫn đi đâu đó. Đừng lo lắng, sẽ về sớm thôi mà.”

Thường Phỉ Phỉ bán tín bán nghi, muốn ra ngoài tìm kiếm nhưng lại cảm thấy không ổn khi để Lô Minh ngồi một mình ở đây, cuối cùng đành từ bỏ ý định.

Tình hình đã tạm ổn. Tôi nhìn Lô Minh đang ngồi bên cạnh; nỗi sợ hãi trong mắt cậu bé vẫn chưa tan biến đi. Tôi không muốn tiếp tục kích động nó nữa, nhưng những bí mật liên quan đến Song Diện Phật không thể cho phép tôi có thể nhẹ dạ được.

Quay đầu sang một bên, tôi hạ giọng, cố gắng kiềm chế âm thanh để chỉ tôi và Lô Minh có thể nghe thấy.

“Nhóc con, nói cho chú biết, rốt cuộc thì cháu đã nhìn thấy cái gì? Chỉ cần cháu không nói dối, chú sẽ dẫn cháu thoát khỏi đây.”

Lô Minh tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ, ngồi yên một chỗ, trông vô cùng đáng thương, càng khiến Thường Phỉ Phỉ cảm thấy rất đau lòng.

“Phớt lờ mình à? Chẳng lẽ khả năng dụ dỗ của mình tệ đến vậy ư?” Tôi cau mày; đối với con cái, cha mẹ luôn là chỗ dựa lớn nhất. Lúc trước, Lô Minh đã hét lên rằng, Lô Văn Xương và Thường Phỉ Phỉ trước mặt không phải là cha mẹ của nó. Vậy, cha mẹ thực sự của nó đâu?

Nghĩ đến đây, ta bèn thay đổi chiến lược: “Nhóc con, cháu nói cho chú biết về quãng thời gian vào lúc ký ức của cùng của cháu đi, chú sẽ dẫn cháu đi tìm cha mẹ thật sự của cháu.”

Vừa dứt lời, Lô Minh đã có phản ứng. Nó ngẩng đầu lên, trừng to mắt nhìn chằm chằm vào tôi: “Thật ư?”

Tôi gật nhẹ; thế là Lô Minh lập tức nói ngay bằng cái kiểu vô cùng lộn xộn: “Bị tách nhau ra, cháu bị tách khỏi cha và mẹ. Mọi người chen lấn xô đẩy nhau như điên. Mẹ ôm lấy cháu nhưng bị rất nhiều người giẫm đạp lên, trước mặt toàn là máu, máu đỏ thẫm một màu...”

“Cháu đừng vội, từ từ nói, nói từ đầu đến cuối đi. Như vậy thì chú mới giúp cháu được.” Tôi vỗ về bả vai của Lô Minh, bảo nó không cần phải hoảng sợ.

Sau 1 - 2 phút, Lô Minh mới bình tĩnh trở lại, nói năng cũng logic hơn: “Cha cháu đưa cả gia đình đến buổi Phật hội vào lúc 9:30 tối. Cháu đã ngủ thiếp đi trong lúc ấy, khi tỉnh dậy thì cũng không biết là mấy giờ. Cơ mà, khi cháu nhìn xung quanh thì thấy tất cả đều là người khuyết tật như mình. Ai nấy đều đi về cùng một hướng nào đó. Người dẫn đầu đội ngũ là một kẻ quái nhân đội nón lưỡi trai trên đầu.”

“Quái nhân ư?”

“Vâng, chú đó có hai khuôn mặt. Phân nửa bên trái y hệt da cá sâu, toàn là vết sẹo. Còn phân nửa gương mặt bên phải thì bóng loáng, không một vết tì.

Nghe Lô Minh miêu tả, một cái tên chợt lóe lên trong đầu tôi: “Lộc Hưng!”

“Nghe cha cháu nói, người đó chính là Phật tử. Mọi người đều đi theo chú ấy để xem Phật Đà hiển linh. Sau đó, chú ấy dẫn chúng cháu vào tầng hầm của một tòa cao ốc nọ; chúng cháu cứ một mực bước xuống như thế.” Vẻ sợ hãi trong mắt Lô Minh lại hiện ra: “Sau đó, cháu nghe thấy mấy người trong nhóm đầu tiên bước xuống tầng hầm thét lên, hình như là có quỷ có quỷ gì đó. Bọn họ liều mạng chạy lên bên trên. Thế là, dòng người phía trên thì muốn chạy xuống, còn người bên dưới muốn chạy lên. Cả dòng người rối loạn cùng một vị trí, và liên tục có người ngã sấp xuống.”

“Thực sự có quỷ dưới tầng hầm à?”

“Cháu không biết, cháu không biết gì cả. Cháu chỉ thấy mẹ đang ôm cháu rồi ngã xuống đất. Một người nào đó đã giẫm lên cơ thể của mẹ và cháu để chạy ngược lên trên. Vẻ mặt của bọn họ đầy kinh hoàng, còn kinh hoàng hơn cả quỷ dữ nữa.”