Khi tiếp xúc với người lạ, tôi luôn nhìn vào mắt đối phương đầu tiên. Tôi đã gặp đủ loại người trong hơn chục lần livestream, bọn họ có người mắt trong veo như mặt hồ trên cao nguyên; có người ánh mắt đã mờ đi, cơ thể của họ rõ ràng đã bị rượu làm cho rỗng tuếch; có người đáy mắt ẩn chứa hung ác, như rắn độc đói khát; có người đôi mắt sâu thẳm như biển cả vô biên.
Trong nhiều trường hợp, thông qua ánh mắt của đối phương thì có thể đại khái phán đoán ra tính cách của người đó. Nhưng lần này, tôi lại có vẻ không chắc chắn.
Ánh mắt của người đàn ông sau cánh cửa khác với bất kỳ người nào tôi đã gặp trước đây. Nhãn cầu của gã lồi ra ngoài nổi đầy tia máu, có vẻ như cực kì thiếu ngủ. Nhưng điều nghịch lý là, từ trong mắt gã không cảm thấy một chút mệt mỏi nào, trong đôi con ngươi ấy còn ẩn chứa một sự phấn khích không bình thường.
Gã giống như một giáo đồ đang cử hành hiến tế, chờ đợi ác ma giáng xuống.
“Xin chào, xin hỏi người phụ nữ này có sống ở đây không?” Nắm lấy cằm của người phụ nữ, tôi tiến lại gần cánh của sắt.