Bóng tối dày đặc bao trùm tôi. Không thể xác định được phương hướng, nhưng tôi có thể cảm thấy một đôi mắt đang theo dõi mình trong hành lang tối tăm.
Nước mưa trượt xuống thái dương, tim tôi đập nhanh hơn. Phản ứng trong tích tắc, tôi dậm chân một cái.
Ánh đèn lờ mờ hắt ra từ tầng 1, ánh sáng yếu ớt này mang đến cho tôi một chút cảm giác an toàn.
"Bà ơi, muộn thế này rồi bà còn chờ ai?" Khóe miệng nặn ra một nụ cười, tôi xoay người đi.
Bên ngoài cửa sắt cắm cây ngải khô héo, được bao phủ bơi một lớp dây thép gai. Chân cửa đã hoen rỉ, có một ít sơn màu đỏ bắn ra, nhìn từ xa giống như những giọt máu đông cứng lại.