TRUYỆN FULL

[Dịch] Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 470: Trời muốn mình chết ư?

Trong phòng tắm u ám của bệnh viện, vòi nước đột nhiên bật lên; trên gương hiện ra những ký tự mờ nhạt. Tất cả những điều này trông có vẻ rất quỷ dị. Nếu là một người bình thường, tôi đã hét toáng lên rồi.

“Anh muốn tôi cứu anh à?” Tôi dùng Phán nhãn nhìn Vương Sư trước mặt, tình huống của gã quả thực không ổn cho lắm.

Gã quá yếu, không ngưng tụ thành thực thể như Diễm quỷ Vương Vũ Thuần. Tôi chỉ vừa phóng thích gã ra chưa được bao lâu, quỷ hồn của gã đã bắt đầu có dấu hiện tiêu tán.

“Tôi không thể ở dưới ánh nắng quá lâu. Tôi có thể cảm giác bản thân đang dần tan biến thành mây khói bất cứ lúc nào. Vì sự hợp tác vui vẻ giữa hai chúng ta trước đó, xin hãy giúp tôi lần này. Vất vả lắm mới thoát khỏi chuyến tàu đó, tôi không bao giờ muốn quay lại nữa!” Những chữ Hán hiện lên trên gương rất nguệch ngoạc, tôi có thể nhận ra sự lo lắng của Vương Sư: “Tài sản của tôi ở Dương gian, bao gồm nhà cửa của tôi, tiền gửi ngân hàng, và thậm chí là cả bút danh quan trọng nhất của tôi... Tất cả sẽ là của anh!”

Tiền tiết kiệm và tài sản của một vị tác gia nổi tiếng rất dễ khiến tôi động lòng; nhưng tôi cũng biết rằng, số tiền này không dễ dàng lấy đi: “Anh muốn tôi giúp anh như thế nào?”

“Cơ thể của tôi rất yếu đuối, còn yếu hơn cả bọn quỷ hồn phổ thông và có nguy cơ biến mất hoàn toàn sau một vài phút bên dưới ánh sáng mặt trời. Chỉ khi tá túc trong viên ngọc trên chiếc vòng tay của anh, tôi mới có thể an toàn.”

“Nói thì dễ, anh có thể ở lại bao lâu cũng được. Chờ đến tối, tôi sẽ thả anh ra ngoài.” Vừa nói xong, tôi chợt nhận ra câu nói vừa rồi của mình có hơi ngộ nghĩnh, kiểu như tôi đang nuôi thú cưng vậy.

“Cảm ơn anh, nhưng dù sao đây cũng không phải là giải pháp lâu dài. Tôi cả gan nhờ anh giúp thêm một chuyện nữa.” Hiện tại, Vương Sư đang rơi vào thế bất lợi hoàn toàn. Có thể nói, sự sống chết của gã đang nằm trong lòng bàn tay của tôi. Vì vậy, gã nói năng vô cùng khiêm nhường.

“Nói thẳng đi, đừng lòng vòng.”

“Tôi sẽ cho anh tất cả tài sản mà tôi để lại tại Dương gian. Anh có thể giúp tôi tìm thứ gì đó có khả năng củng cố linh hồn hay không? Hoặc là, đưa tôi đến một số nơi có Âm khí nồng nặc vào ban đêm? Mấy địa phương đó rất có lợi cho bản thân tôi.” Vương Sư đã viết kín hết mặt gương, giờ gã đang chuyển vị trí viết lên bức tường trắng xung quanh.

“Vật có thể giúp ngưng tụ linh hồn rất hiếm thấy, cơ bản là dù có tiền cũng không mua được. Về phần đi đến mấy chỗ Âm khí nồng đậm vào ban đêm thì cũng được, nhưng tôi không thể đi mỗi đêm. Vì dù sao đi nữa, tôi vẫn có cuộc sống bình thường của mình.” Trong khi nói những lời này, tôi lặng lẽ nhìn Vương Sư và nhận thấy vẻ mặt của gã cũng không có nhiều thay đổi.

“Tôi cũng không muốn quấy rầy cuộc sống của anh. Nhưng vì bộ dạng quỷ hồn thế này cơ bản không thể ló ra dưới ánh sáng, nên tôi rất lo lắng.”

“Cái mà anh đang lo lắng có lẽ là sợ tôi ra tay với anh, đúng không?” Tôi rút thêm một luồng Âm Khí, truyền vào trong cơ thể Vương Sư. Sắc mặt của gã lập tức tốt hơn rất nhiều. Tôi bèn nói tiếp: “Vương Sư, hai người chúng ta cũng là sống chết có nhau. Thế nên, tôi nói thẳng luôn với anh.”

Âm khí tiến vào cơ thể, đôi mắt của Vương Sư vụt sáng lên, nhưng sau đó nó lại mờ nhạt đi. Lúc này, tình hình của gã đang rất túng quẫn: “Xin rửa tai lắng nghe.”

“Tiền tài Dương gian đối với tôi chẳng có quá nhiều tác dụng. Vì vậy, những thứ được tính như vật ngoài thân kia không phải là một con bài mặc cả đối với tôi.” Tiền là một thứ tốt; nhưng kể từ khi tôi trở thành streamer cho Âm Gian Tú Tràng, tầm nhìn của tôi đã thay đổi mất rồi. Có rất nhiều thứ trên thế giới này không thể được mua bằng tiền.

“Vậy anh muốn thế nào? Ngoại trừ di sản tại Dương gian, anh còn cần gì ở tôi nữa?” Vương Sư chấm nước viết nhanh.

“Tôi và anh từng hợp tác trên chuyến tàu kia để trốn thoát. Anh có muốn tiếp tục hợp tác với tôi không?” Tôi mỉm cười, vì điều mà tôi thật sự coi trọng Vương Sư chính là bản thân gã. Kẻ này đa mju7u túc trí, âm hiểm xảo trá, tận dụng mọi thủ đoạn mà hành động. Người như vậy rất nguy hiểm; nhưng không thể không thừa nhận rằng, đôi khi gã sẽ rất hữu dụng đấy. Sự hữu dụng này nằm ở mặt tâm trí.

Từ kế hoạch giết vợ lúc trước, có thể thấy rằng, người đàn ông này rất cẩn thận, bình tĩnh và thận trọng trong các tình huống. Đây là một tên điên hiếm thấy, cũng là một nhân tài hiếm có.

Nếu gã chưa chết, tôi tuyệt đối không dám hợp tác với gã. Có thể một lúc nào đó, tôi sẽ bị gã phản bội. Nhưng bây giờ thì khác, gã rơi vào tình huống người không ra người - quỷ không ra quỷ, chỉ tồn tai ở dạng thực thể linh hồn. Và quan trọng hơn là, nếu so sánh với bọn lệ quỷ đang ở Dương gian, thì Vương Sư lại có khả năng bảo tồn mọi ký ức và trí thông minh vốn có!

Điều này rất quan trọng. Dù là Mệnh quỷ hay Quỷ mẫu, đa phần chúng đều hành động dựa theo chấp niệm khi còn sống, tồn tại nhờ vào Âm khí và oán khí. Nhưng Vương Sư thì khác. Gã đã thoát khỏi chuyến tàu tử thần, vượt qua rào cản của Âm Dương gian, trở về Dương gian dưới sự bảo vệ của chiếc vòng quỷ trên tay tôi.

Tất cả các loại tình cờ cùng nhau xảy ra, dẫn đến sự xuất hiện dị thường của Vương Sư ngày hôm nay.

Âm Gian Tú Tràng không cho phép dẫn sinh vật sống đi theo livestream, nhưng Quỷ vật lại nằm trong mục ngoại lệ.

Mặc dù Vương Sư không phải là người sống, nhưng tâm trí của gã ấy còn xuất sắc hơn hầu hết những người còn sống. Gã hoàn toàn có thể trở thành trợ lý tốt nhất cho tôi trong các chương trình livestream!

Vì vậy, tôi thầm động lòng vào giờ khắc này. Khi hai người cùng nhau livestream, ắt hẳn độ khó của nhiệm vụ sẽ giảm đi rất nhiều. Trong gian đoạn mà tôi còn mơ hồ, chưa biết nhiệm vụ livestream sẽ diễn biến thế nào, chúng tôi có thể chia nhau ra mà điều tra. Nhờ đó, có thể tiết kiệm một phần lớn thời gian. Và nếu rơi vào tình cảnh nguy hiểm bất khả kháng, Vương Sư cũng có thể giúp tôi gánh chịu một phần rủi ro.

“Tôi còn đủ tư cách hợp tác với anh à?” Vương Sư dùng nước viết lên mặt gương: “Hợp tác là dựa trên thực lực tương đương nhau, trong khi tôi còn không thể tự nói chuyện.”

“Đương nhiên là có tư cách. Những chuyện mà tôi muốn làm rất đặc biệt, không chỉ cần có dũng khí, mà còn cần có trí tuệ và thủ đoạn, thay vì sức mạnh vật lý đơn thuần.” Tôi mỉm cười nhìn Vương Sư, khiến gã cảm giác có chút khó chịu.

“Anh định làm gì ? Có nguy hiểm không?”

“Trên thực tế, thế giới mà chúng ta đang sống đây rất phức tạp. Hẳn là anh chưa từng quên những trải nghiệm trước đây tại Âm Dương gian và đoàn tàu tử thần. Hầu hết mọi người đều sống dưới ánh nắng mặt trời, và còn rất nhiều thứ đang bị che giấu trong bóng tối. Mà tôi lại là một người đặc biệt giữa thế giới này. Tôi dạo bước trên đường biên giữa Âm và Dương, đào móc những bí mật sâu kín nhất của thành phố này.” Tôi lấy chiếc smartphone màn ảnh rộng của Âm Gian Tú Tràng ra: “Tôi có một nguồn tin mật, kiểu tin tức vượt hẳn tầm hiểu biết của người thường, cũng sở hữu một vòng giao tiếp có đầy đủ quyền năng đến mức khó tin. Từ đó, tôi muốn xâm nhập vào những địa phương nguy hiểm nhất. Bởi vì, chỉ ở nơi đó thì tôi mới có thể tìm ra sự thật về bản chất của thế giới này, đồng thời thu lấy những món lợi kếch sù nhất.”

“Đây là lý do tại sao anh lại bước lên chuyến tàu đi thông Âm phủ kia à? Ở đó lại có món lợi kếch sù nào?”

Vương Sư đã rơi vào lời nói dối đẹp đẽ mà tôi thêu dệt cho gã. Tôi mỉm cười, chuẩn bị thu lưới: “Anh chỉ cần biết rằng, có đủ loại bảo vật bị chôn vùi trong những nơi nguy hiểm kia. Ví dụ như, một trong số chúng lại có khả năng tái tạo thân thể, giúp anh đầu thai làm người thì sao?”

Hồi sinh là một khái niệm đầy cảm dỗ, và dĩ nhiên là có sức hấp dẫn cực lớn với Vương Sư.

Không mất quá nhiều thời gian để tôi và Vương Sư đạt được thỏa thuận. Tôi đã cho anh ta tị nạn trong vòng quỷ, giúp anh ta tìm thứ gì đó để ngưng thực linh hồn, trong khi anh ta sẽ toàn tâm toàn ý hỗ trợ tôi. Để thể hiện sự chân thành của mình, anh ta cũng nói mật khẩu của thẻ ngân hàng cho tôi biết; số tiền tiết kiệm trong đó lên đến con số gần 600.000 tệ.

Sự hợp tác sơ bộ này có vẻ khá ổn thỏa. Tôi thu hồi Vương Sư vào lại chiếc vòng quỷ, lấy điện thoại ra để xem giờ giấc, sau đó bước nhanh ra bên ngoài.

“Bây giờ là 1:59 trưa, e là không kịp đi đến trung tâm hỏa táng Cầu số 3 rồi.” Tôi vội vã bước ra ngoài và trông thấy một người thợ điện đang bước vào với một hộp dụng cụ ngay cửa. Cơ bản là, hai người chỉ lướt ngang nhau mà thôi, chẳng có gì đặc biệt cả.

Nhưng người này có vẻ vô cùng nhát gan. Vừa bước vào cửa, gã đã nhìn thấy tấm gương và mấy bức tường xung quanh đầy những dòng chữ viết tay bằng nước. Gã sợ đến mức lùi lại, trong khi tôi đang bước ra ngoài thì đột nhiên chuông điện thoại của tôi vang lên. Tôi lấy điện thoại ra, nhấn nút nghe máy, để rồi cảm giác phía sau lưng mình bị ai đó va chạm mạnh vào.

Tôi bị mất trọng tâm, thế nên trượt ngã về phía trước. Trùng hợp làm sao, một sợi dây điện cũ kỹ trên trần nhà vừa bị đứt ngay vị trí đó. Từng ánh điện rò rỉ mang theo âm thanh xẹt nổ tanh tách rơi về phía tôi.

“Chết mieee rồi!” Nhờ có Phán nhãn, tôi trông rõ từng luồng điện xanh lè đang uốn lượn. Một khi chạm phải cơ thể, chắc chắn tôi sẽ bị giật cháy khét cả người.

Trong cái khó - ló cái khôn, tôi đập mạnh bàn tay vào khung cửa, để cơ thể mình trượt ngã về một hướng khác, miễn cưỡng tránh được sợi dây điện kia. Nhưng trước khi có thể thở phào nhẹ nhõm, tôi chợt thấy hộp dụng cụ của người thợ điện rơi xuống đất. Và trong khoảnh khắc này, một cây tuốc-nơ-vít trùng hợp văng ra ngoài - mà mũi nhọn của nó lại trùng hợp đang bắn về phía tôi.

“Bịch!”

Khoảng cách quá gần, cơ bản là tôi không còn kịp để tránh né nữa.

Ngực tôi lập tức nhói đau lên; tôi nghiêng người nằm trên mặt đất, vội vàng dùng tay sờ lấy ngực mình. Bộ áo vét của tôi bị đâm xuyên một lỗ nhỏ, nhưng không hề có máu chảy ra.

Lần theo vị trí lỗ hổng ấy sờ vào bên trong, cây tuốc-nơ-vít vừa rồi vừa vặn đâm trúng vào nửa mảnh lệnh bài Soán Mệnh sư kia. Cũng may là tôi luôn mang theo vật này trong người, thế nên mới có thể tránh được một kiếp nạn.

“Nguy hiểm thật.” Tôi vịn vào bức tường đứng lên khỏi mặt đất, cất một nửa mảnh lệnh bài vào người, tránh thật xa sợi dây điện kia mà cõi lòng còn chất chứa đầy với vẻ sợ hãi: “Tai kiếp bắt đầu rồi ư? Chẳng lẽ mình thật sự sẽ chết vào ngày 30/10 à?”

....

<i>(Nhớ đánh giá <b>5 sao</b> cho bộ này nếu cảm thấy truyện hay nha mọi người... Đa tạ, đa tạ ^^)</i>