“Tình trạng của nạn nhân sống sót rất không ổn định. Hơn nữa, anh ta là nhân chứng chủ chốt. Tôi e rằng, sẽ không mấy phù hợp nếu cho phép anh gặp gỡ người kia.” Ngô Mãnh từ chối thẳng, còn đặt xấp công văn đã được cấp trên ký duyệt ra trước mặt tôi: “Cao Kiện, chúng tôi đều biết năng lực của anh. Nếu xử lý không tốt vấn đề này, tác động sẽ trở nên rất tồi tệ. Thôi thì anh thành thật khai báo đi. Tại sao đêm trước anh lại đi đến ga tàu điện ngầm Bắc Giao để làm gì? Mục đích chính của anh là gì? là? Anh nhìn thấy cái gì ở đó?”
Bị nguyên nhóm cảnh sát hình sự bao vây xung quanh, không thể nói là không có áp lực. Tôi chống tay lên bàn, đành nở một nụ cười gượng gạo: “Bây giờ, nền kinh tế nước nhà thực sự đang suy thoái, và cửa hàng của tôi cũng buôn bán ế ẩm vô cùng. Thế nên, tôi đang nghĩ đến việc kiếm thêm chút ít. Nghe giang hồ đồn rằng, làm livestream thời đại này kiếm ăn ngon lắm. Vì vậy, tôi muốn thực hiện một chương trình livestream về chuyện ma quỷ, chủ yếu là để khám phá những truyền thuyết đô thị kia.”
Thiết Ngưng Hương và mấy người khác đã nhiều lần phát hiện tôi mang theo một chiếc ba lô màu đen với thiết bị livestream ra vào các hiện trường giết người nghiêm trọng, thế nên chắc mẫm là bọn họ cũng đoán ra tôi đang làm nghề gì.
“Đó là lý do tại sao anh đến ga tàu điện ngầm vào đêm muộn đấy à?” Có một vài đồng chí cảnh sát không quá tin tưởng.
“Đúng vậy, có tin đồn về những chuyện kỳ lạ xảy ra tại ga tàu điện ngầm trên internet. Gần đây, đã có người tự tử ở nơi đó. Tôi cũng muốn đóng góp vào việc xây dựng nền xã hội ổn định tại thành phố Giang Thành này, thế nên mới tự đặt mình vào nguy hiểm, ghé thăm ga tàu điện ngầm Bắc Giao vào ban đêm.” Khuôn mặt tôi trông rất nghiêm túc, còn giọng điệu thì khẳng định chắc nịch.
“Anh có ý thức cao như vậy từ khi nào thế?” Thiết Ngưng Hương lắc đầu: “Cao Kiện, chúng em sẽ không làm hại anh. Em hy vọng anh có thể hợp tác với bọn em trong việc điều tra. Mạng người quan trọng, và tất cả những gì anh nói sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”
Cô ấy vẫy tay với Triệu Bân, gã bèn lấy ra một chiếc máy ghi âm khi lấy khẩu cung, bật mở nó rồi chìa về phía tôi: “Tiếp theo, tôi hỏi, anh trả lời. Đừng có giở trò nhé.”
Thiết Ngưng Hương bắt đầu sắp xếp lại tư liệu vụ án: “Camera của ga tàu điện ngầm đã quay chụp được hình ảnh của anh vào lúc 22:00 giờ ngày 28/10. Anh chưa từng quay ngược ra ngoài sau khi tiến vào bên trong khu vực của ga tàu điện ngầm. Chuyện gì đã xảy ra ở ga tàu điện ngầm đêm đó, ngoại trừ người sống sót kia thì chỉ có anh mới biết rõ.”
Khi tôi định nói ra lý do mà mình đã chuẩn bị sẵn, Thiết Ngưng Hương bèn phất nhẹ tay, tiếp tục nói: “Đừng vội trả lời! Em còn câu hỏi thứ hai. Camera giám sát cũng không quay chụp được hình ảnh lúc anh rời khỏi ga tàu điện ngầm. Trên thực tế, lần xuất hiện thứ hai của anh là ở núi Hận Sơn, cách ga tàu điện ngầm Bắc Giao đến vài kilomets. Theo mô tả của anh, chiều hôm qua, Ngô Mãnh đã dẫn đội đến làng Tỏa Long. Tại miệng giếng khô kia, bọn em tìm ra một số vật còn sót lại đến từ thi thể của lão Ngụy và mảnh vụn quần áo của anh. Điều này chứng tỏ rằng, anh cũng không hề nói dối vào ngày hôm qua. Nhưng theo góc nhìn này, một nút thắt bế tắc đã được hình thành. Anh làm cách nào mà đi từ trạm tàu điện ngầm Bắc Giao, Giang Thành đến chỗ sâu bên trong núi Hận Sơn chỉ trong vòng một đêm?”
Ánh mắt của mọi người đều hướng về tôi; kỳ thật, bọn họ cũng rất tò mò.
Biết rằng không thể nói láo, tôi chỉ đơn giản nói ra sự thật: “Trên thực tế, còn có một chuyến tàu cuối cùng tại ga tàu điện ngầm, lúc 12:00 khuya. Tôi đã ngồi lên đoàn tàu đó, chạy vào khu vực sâu bên trong dãy Hận Sơn.”
Vừa dứt lời, cả căn phòng đều yên lặng. Một lúc lâu sau, Ngô Mãnh mới nói: “Anh điên rồi à? Trạm Bắc Giao chính là nhà ga cuối cùng, mà đường ray xa hơn đi thông hướng Bắc còn chưa được xây dựng xong. Cho dù có chuyến tàu cuối cùng đi chẳng nữa, thì làm sao chạy được?”
Tôi nhún vai: “Chẳng phải các anh tìm ra một người sống sót sao? Anh có thể yêu cầu tôi và người đó ghi lại khẩu cung cùng một lúc, sau đó so sánh đối chiếu, thì có thể xác định là tôi có bị điên hay không mà?”
Các đồng chí cảnh sát hình sự nơi đây cũng không còn cách nào khác. Sau khi bị tôi yêu cầu liên tục, họ đồng ý đưa tôi đến gặp người sống sót kia.
Ăn xong bữa trưa tại phân cục Cảnh sát thành phố, tôi được Thiết Ngưng Hương và Triệu Bân đưa đến Bệnh viện Nhân dân số 1.
“Chú ý đến giọng điệu. Bệnh nhân vừa qua khỏi cơn nguy kịch. Đừng kích thích anh ấy.” Thiết Ngưng Hương đẩy cửa phòng bệnh ra, trong phòng vẫn còn nồng nặc mùi thuốc khử: “Vào đi.”
Cô cùng Triệu Bân áp giải tôi ở giữa, ba người chúng tôi đứng cách giường bệnh 2 mét.
“Có cần căng thẳng như vậy à?” Tôi dùng Phán nhãn để quan sát, thế là dễ dàng trông thấy gương mặt của bệnh nhân kia; đó đúng là một khuôn mặt có chút quen thuộc: “Hóa ra, thật sự là gã.”
“Hai người gặp nhau trước đó à?” Thiết Ngưng Hương nháy mắt với Triệu Bân. Thấy vậy, Triệu Bân hiểu ý, bắt đầu chuẩn bị ghi chép lại từng lời mà tôi nói.
“Thật bất ngờ, nhưng đúng là hợp tình hợp lý. Mình cứ tưởng gã đã hồn phi phách tán, nhưng không ngờ lại có thể sống sót theo cách này” Giọng tôi tăng dần lên: “Nói mới nhớ, tôi vẫn là ân nhân cứu mạng của gã ấy đấy.”
Trên giường bệnh, người nọ nghe thấy có giọng nói chuyện, bèn dần tỉnh táo lại từ trong giấc ngủ. Gã mở to mắt nhìn tôi, ấp úng phun ra ba chữ: “Anh Lộc!”
“Anh Lộc?” Thiết Ngưng Hương và Triệu Bân cũng khó hiểu nhìn tôi.
Người sống sót trên chiếc giường bệnh viện giơ tay lên, chỉ vào tôi: “Anh ấy chính là người đàn ông tên Lộc Hưng, kẻ mà tôi từng kể với các người trước đó!”
“Anh tên Lộc Hưng hả?”
Thiết Ngưng Hương nhìn tôi bằng ánh mắt rất kỳ quái, nhưng tôi cũng không thèm bận tâm nữa: “Phùng Minh Long, tôi cứu anh, anh không cảm ơn cũng được, hà cớ gì còn khai tôi ra? Anh định lấy oán trả ơn à?”
“Đại ca à, cảnh sát đang ở đây, làm sao tôi dám nói dối được.” Phùng Minh Long dường như tìm được vị cứu tinh của đời mình vậy,cứ vẫy tay liên tục với Thiết Ngưng Hương mà nói rằng: “Đồng chí cảnh sát, anh Lộc này là người đã trải qua tất cả mọi thứ với tôi đêm đó. Trên chuyến tàu ấy đều là người chết, và còn có một tiếp viên biến thành một con nhện 8 chân nữa. Anh ta nhìn thấy hết á! Về sau, chúng tôi đến một ngôi làng miền núi; dân làng nơi đó bắt chúng tôi khiêng quan tài, và có một người phụ nữ cởi trần truồng ngồi vào một chiếc kiệu màu đỏ và trắng! Ôi giời ơi! Cuối cùng, những người chết trong thôn còn tập hợp thành một đoàn đội, giao chiến ác liệt với một con hồ ly màu đỏ nữa...!”
“Anh đừng kích động! Bình tĩnh lại đi!” Triệu Bân khẽ vuốt trán mình: “Lại mê sảng nữa rồi! Rốt cuộc, thứ gì đã kích thích anh vào đêm đó vậy!”
“Những gì tôi nói đều là sự thật! Tại sao các người không tin tôi?” Nữa thân trên của Phùng Minh Long được quấn đầy băng vải. Gã vừa sốt ruột, định ngồi dạy thì vết thương lại rách ra, khiến máu rỉ ra đỏ thẫm.
“Không ổn, đi gọi bác sĩ tới!”
Chẳng mấy chốc, ba người chúng tôi đã bị đuổi ra khỏi phòng bệnh. Ngồi trên băng ghế dài nơi hành lang, tôi bắt đầu suy tư: “Tại sao gã đó lại là người duy nhất sống sót? Chẳng lẽ là bởi vì thân thể của gã vốn ở Dương gian, còn linh hồn lạc vào Âm Dương gian, sau đó mới thoát khỏi nơi đó rồi quay trở lại với thể xác thật sự à?”
Đứng ở cửa, Triệu Bân trông vô cùng bất đắc dĩ. Bác sĩ từ chối yêu cầu vào lại trong phòng với lý do vết thương của bệnh nhân quá nghiêm trọng: “Thằng này mạng lớn quá nhỉ? Phần bụng của nó bị hai vết thương đâm xuyên quan, nội tạng bị lệch và xuất huyết nghiêm trọng, thế mà vẫn có thể giữ nhịp thở cả đêm. Gặp người khác bị như thế, chắc là chết từ đời nào rồi.”
Lời than thở vô tình của Triệu Bân vọng đến tai tôi: “Người đáng lẽ phải chết, nay lại sống sót. Mình đã nhận được tin nhắn từ Âm Gian Tú Tràng khi nhiệm vụ hoàn thành, trong đó ghi rằng: Mình đã cứu một người đáng lẽ phải chết, và vì lý do đó mới bị trừ đi 20 điểm công đức. Người này chắc chắn chính là Phùng Minh Long.”
Sau khi xuyên qua giếng sây, Phùng Minh Long đã mở ra một cuộc sống mới. Trong ba người, chỉ còn lại Vương Sư là không thấy đâu: “Thi thể của Phùng Minh Long ở Dương gian vẫn chưa chết hẳn. Nên sau khi trở về, ý thức của gã trực tiếp trở lại cơ thể. Về phần Vương Sư, gã đã chết vào ngày 26/10. Thân thể của gã hẳn là đã thối rữa từ lâu, cho dù trở về Dương gian cũng bị biến thành cô hồn dã quỷ.”
Tôi vô thức nhìn về phía cổ tay mình; chỉ một cái liếc mắt thôi đã giúp tôi nhận ra một chi tiết quan trọng.
Hạt ngọc thứ tư trong chiếc vòng quỷ phát ra ánh sáng mờ nhạt, như thể có thứ gì đó ở trong đó vậy.
“Vương Sư ẩn nấp trong vòng quỷ ư?” Tôi vốn chỉ có 3 lệ quỷ bên trong; hiện tại, hạt ngọc thứ tư lại tỏa sáng mơ hồ, quả thực chỉ có thể xác định là do Vương Sư nhập vào.
Trước mặt Thiết Ngưng Hương, tôi không dám sử dụng vòng quỷ. Đợi nửa tiếng đồng hồ bên ngoài khu khám bệnh mà vẫn không thấy bác sĩ ra, tôi nhìn đồng hồ rồi khéo léo nhắc nhở Thiết Ngưng Hương rằng, tôi cần dự đám tang của đạo trưởng Nhàn Thanh vào lúc 3:00 chiều.
Chỉ dựa vào thông tin hiện có, quả thật không thể chắc chắn rằng tôi là nghi phạm chính xác. Vì vậy, Thiết Ngưng Hương không nói gì, chỉ bảo rằng tôi không được rời khỏi Giang Thành trong thời gian sắp tới, chờ lệnh triệu tập bất cứ lúc nào. Cuối cùng, mới cho tôi rời khỏi đây.
Rời khỏi khu vực điều trị, tôi đi thẳng đến nhà vệ sinh, nơi có Âm khí nặng nhất tại bệnh viện. Bây giờ đang là ban ngày, Dương khí rất thịnh vượng giữa trời đất, nếu tôi mà triệu hồi quỷ vật nở nơi khác, vậy sẽ khiến chúng bị tổn thương.
Dường như có một đường dây điện nào đó đang được sửa chữa tại đây. Có một hộp công cụ tác nghiệp của thợ điện đặt ngay cửa, đi kèm với một biển cảnh báo mạch điện khu vực này đã bị hỏng và tạm ngừng hoạt động, nhưng tôi cũng chẳng thèm quan tâm.
“Âm Dương có lệnh!”
Tôi truyền một ít Âm khí vào viên ngọc thứ tư; và ngay sau đó, một người đàn ông trung niên trông rất sành đời xuất hiện ngay trước mặt tôi.
“Vương Sư...”
Gã lấy tay che mắt, thu mình lại trong bóng tối theo bản năng, vừa tôi vừa luyên thuyên gì đó, nhưng tôi lại không thể nghe thấy.
Ngay sau đó, gã nhận ra tôi không thể giao tiếp được với gã. Thế là, gã bật vòi nước lên, nhúng tay vào nước rồi viết lên mặt gương trong nhà vệ sinh.
“Này số 12, cứu tôi với! Tôi sẵn sàng báo đáp anh bằng tất cả những gì mà tôi có!”