CHƯƠNG 690: NGƯƠI ĐIÊN RỒI… Tiểu Tây Sơn.
Dòng nước chảy xiết.
Một vách núi có mưa nhẹ hơn một chút, nước lũ trên núi xuống, từ các nơi trũng xuống hai bên vách núi, do địa hình dốc thẳng đứng cho nên hình thành thác nước, tiếng nước ầm ầm đinh tai nhức óc, dưới đáy vách đá, một hang động được đào ra, tĩnh mịch không biết nó dẫn đến đâu, có những người da vàng gầy guộc ăn mặc rách rưới, đeo giỏ tre, liên tục ra vào hang, đặt quặng ở cửa hang để chuyên gia kiểm tra, hai mươi tên cảnh vụ giáp sĩ mặc áo giáp bảo vệ lối vào hang động.
Trong lều tạm, trận pháp Huyền Văn đang vận chuyển, kết giới nhỏ chắn mua lại, để bên trong lều khô ráo sạch sẽ, ánh đèn ôn hòa sáng ngời.
Ưng Vô Kỵ ngồi trước bàn, lật nhìn cuộn giấy trong tay, nói: “Tại sao tốc độ khai thác lại chậm như vậy? Đã sáu ngày rồi, một quặng mỏ giàu như vậy mà chỉ mới đào được hai ngàn cân Huyền thạch, làm sao có thể làm công tử hài lòng.”