Thiếu nữ cười nói: “Như vậy nghĩa là muốn quốc sư học được cách dùng sự chân thành để đối đãi với người khác?”
Thôi Sàm không quay đầu, sắc mặt lạnh lùng nói: “Tiểu nha đầu, ta khuyên ngươi đừng nói mát mẻ, sự nhẫn nại của ta cũng có giới hạn. Ta không làm gì được Trần Bình An kia, bằng không đã hắn sớm chết một trăm lần. Về phần ngươi, loại người nhỏ bé chỉ có thể chạy theo tình thế này, kẻ đáng thương chết cũng không ai lập bia viếng mồ, nếu bây giờ ta thật sự muốn nghiền chết ngươi, chỉ cần một cước mà thôi.”
Thiếu nữ im lặng.
Thôi Sàm một tay chắp sau lưng, một tay bẻ cổ tay, “Vu Lộc thông minh được lòng người khác hơn nhiều so với ngươi.”
Thiếu nữ không dám nói lung tung nữa.