๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Dù cho đến giờ, y vẫn không biết Thần Miếu là gì, song y có thể khẳng định rằng tất cả những gì xảy ra chung quanh đều thật sự tồn tại, chứ không phải ảo ảnh do một vị thần linh bí ẩn nào đó tạo ra.
Bởi vì con người trên đời này thực sự tồn tại, tình cảm trên đời là hiện hữu thực tế, cùng với nhân tính, cùng với vui buồn, trần thế luôn có một số điều không thể giả mạo. Nếu thực sự có thần linh hoàn toàn khống chế tất cả những thứ này, như Thượng đế nói phải có ánh sáng, như Nữ Oa muốn nặn đất sét, như Bàn Cổ mệt mỏi nghỉ ngơi, vậy thì việc truy tìm tất cả những thứ ấy có ý nghĩa gì?
Càng tới gần Thần Miếu, Phạm Nhàn càng khó thoát khỏi những vấn đề này, cho đến tối nay mới dần dần nghĩ thông suốt. Có lẽ chuyến đi Thần Miếu lần này là để tìm câu trả lời cho một câu hỏi, nhưng thực ra điều y quan tâm nhất vẫn là thực tại phàm trần, ít ra là những con người mà y cho là hiện hữu trong thực tại ấy.
Đối với những điều không thể biết, không thể tìm hiểu, không thể tiếp xúc, không thể quan sát, thực chất những điều đó đều không tồn tại. Đây là nội dung môn vật lý mà thế giới kia từng giảng dạy, Phạm Nhàn nhớ rất rõ ràng, đêm nay chợt cảm thấy có thể áp dụng định nghĩa vật lý ấy lên hai chữ vận mệnh.