๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vị tông sư dùng độc này tính ham tự do, năm đó nếu không phải vì mình, chỉ e lão đã sớm rời khỏi đại lục Khánh Quốc. Trần Bình Bình đã lừa lão đi rồi, Phạm Nhàn tất nhiên cũng phải tiếp tục lừa dối.
"Hai năm qua chúng ta lang thang trên đảo Nam Dương." Phí Giới nhìn đệ tử tài giỏi nhất, nói cười: "Năm nay vốn định khởi hành, đi viễn du sang phương tây."
"Tây Dương rất xa." Phạm Nhàn liếc nhìn Diệp Lưu Vân đứng ngây người trên thuyền, không để ý tới vị Đại tông sư, nắm tay thầy đi xa hơn, lo lắng nói: "Với tính khí của ngài, chỉ sợ phải đi sâu vào nội địa Tây Dương, chuyến đi này phải mất bao nhiêu năm?"
Phí Giới mỉm cười nhìn y, nói: "Với tuổi tác của ta và Diệp đại sư, chuyến này đi chỉ sợ là không thể trở lại."