๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ảnh Tử bước ra ngoài sơn môn, lặng lẽ nhìn đăm đăm lên Tứ Cố Kiếm trên đỉnh núi, nhìn huynh trưởng mà cuộc đời dây dưa thương tốn cùng hắn đến phút cuối cùng, trong những hơi thở cuối cùng của kiếp người.
Phạm Nhàn lui vào bóng râm chỗ cửa, im lặng. Không hiểu sao, máu trong tim dâng trào, hai luồng chân khí tính chất hoàn toàn trái ngược trong cơ thể chậm rãi luân chuyển, đặc biệt là luồng chân khí cường đại bá đạo từ sau lưng núi tuyết, xuôi theo hai cánh tay phát ra, quay trở lại tại rìa tay, tạo thành một vòng tuần hoàn chân khí cực kỳ tròn trịa, cách lòng bàn tay chỉ nửa tấc, nhưng vô cùng mẫn cảm, phát ra bên ngoài.
Y cảm nhận được điều gì, cảm ứng được điều gì, liếc nhìn về phương đông, mãi nhìn ra xa nơi biển cả mênh mông, dưới ánh dương đỏ hồng chính là nơi sóng biển đang hít thở trên bờ cát.
Ánh mắt Tứ Cố Kiếm trên đỉnh núi cũng hướng về phía sóng biển.