๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lý do này thật hoang đường, Phạm Nhàn thở dài, biết mình đã sai lầm khi để các đệ tử Kiếm Lư đến đây. Bọn họ đều là cao thủ trong cao thủ, người người đều có tính khí bướng bỉnh, nhất là những nhân vật lợi hại như Lý Bá Hoa, Thập Tam Lang, không phải người đứng đầu tiền trang đệ nhất thiên hạ thì là cường giả sắp lên Đại tông sư, làm sao chịu cúi đầu trước thế lực một nước.
Đông Di thành đúng là ít huyết khí, nếu có mười phần thì cũng phải chín phần nằm trong lòng các đệ tử Kiếm Lư.
Nghe lệnh môn chủ, các đệ tử Kiếm Lư không ai dám cãi, hiểu rằng Tiểu Phạm đại nhân đang tạo bậc thang cho mình. Sau khi do dự, Lý Bá Hoa vốn trầm ổn hơn hẳn, một lúc lâu sau mới thở dài, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống rồi cùng các sư đệ bước vào thành, tránh đường tiến quân.
Vương Thập Tam Lang không rời đi, cũng chẳng quỳ xuống. hắn chỉ lạnh lùng đứng bên Phạm Nhàn, nhìn đội quân Khánh Quốc hùng hổ tiến tới, cứ như trong mắt chẳng có ai.