CHƯƠNG 996: XUNG ĐỘT Đỗ Địch An không tiến sâu vào, tuy rằng lúc này mới khoảng bốn giờ, nhưng bởi vì bầu trời vẫn dày đặc sương mù cho nên làm cho sắc trời đã lờ mờ, có cảm giác màn đêm sắp buông xuống. Hắn mang theo Helisha nhảy lên trên một gốc cây đại thụ, kiểm tra hoàn cảnh chung quanh một lần. Phía trước cùng bên trái hai ngàn mét có nguồn nhiệt phản ứng, là ma vật loại nhỏ không đáng để lo.
Hắn mở ba lô ra, từ bên trong lấy ra hành thi phấn rắc chung quanh cành cây cùng với dưới gốc cây, sau đó dùng chiến đao khoét một cái rãnh trên cây, có thể chứa được hai người hắn cùng với Helisha, coi như chỗ nghỉ đêm nay.
Hắn vặt một vào chiếc lá cắm xen kẽ với cành cây, làm thành một cánh cửa lá cây. Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, hắn cùng với Helisha trước sau tiến vào hốc cây, lấy lá ây che lên cửa, chuẩn bị cứ như vậy đợi đến bình minh.
Ngồi ở trong hốc cây, Đỗ Địch An quan sát động tĩnh chung quanh, không dám thư giãn một khắc nào. Ở trong hoàn cạnh bịt kín này, thời gian lặng lẽ trôi qua, quạnh hiu, cứng ngắc, cô quạnh, đều là kẻ thù ở khu săn bắn hoang dã, mà điều duy nhất Đỗ Địch An có thể làm chính là nhẫn nại. Ngay hôm đó sau khi màn đêm buông xuống, Đỗ Địch An rõ ràng nhìn thấy nguồn nhiệt phản ứng chung quanh tăng lên nhiều, từng nguồn nhiệt màu đỏ chót hiện lên ở xung quanh, một số vội vã xẹt qua, một số dừng lại nơi đây, tựa hồ đang tìm đồ ăn trên đất. Cũng có một số gặp nhau, đấu tranh lẫn nhau. Thỉnh thoảng còn vang lên tiếng thú rống to rõ, trở thành tiếng ca duy nhất vào ban đêm ở khu hoang dã.
Đến đến thời điểm màn đêm thăm thẳm, Đỗ Địch An cảm thấy mệt rã rời, hắn liếc mắt nhìn Helisha, cảm giác tinh thần lại khôi phục rất nhiều. Tiếp tục dò xét bốn phía trước mặt. Khoảng chừng ba giờ sáng, đột nhiên mặt đất chấn động kịch liệt, khiến cho Đỗ Địch An bị kinh động, hắn vội vã nhìn tới, lập tức thấy một đám ma vật dữ tợn hung hãn đang lao tới, từ phía sau bảy, tám dặm chạy vọt qua, lao thẳng vào bên trong vùng rừng rậm, cách hắn khá xa.