CHƯƠNG 995: THÂM UYÊN HÀNH TẨU GIẢ Đỗ Địch An đẩy cỏ dại ra, ở trong bụi cỏ tiến lên. cỏ dại này cao gần ba mét, che lâp toàn thân hắn cùng Helisha, tầm nhìn hoàn toàn bị kẹt lại. Cũng may Đỗ Địch An có thể sử dụng nhiệt cảm giác phản ứng quan sát cảnh vật chung quanh. Bình thường mỗi một khoảng cách đều sẽ nhìn kỹ lại một lần, năng lực thấu thi quá tiêu hao nhãn lực cùng thể lực, nhưng khi đạt được khoảng cách lại quay lại quan sát cảnh vật đằng sau, làm như vậy nhiều lần có thể đảm bảo an toàn lớn. Thông qua thấu thị, theo kiến trúc nền móng của tòa nhà, Đỗ Địch An biết mình đang đi trong một con phố bỏ hoang, chung quanh là hai dãy nhà, có điều phòng ốc đã bị phá nát từ lâu, chỉ còn lại xi măng bê tông chôn dưới đất. Chỉ là từ bên ngoài nhìn lại, hoàn toàn không nhận ra đây là một lối đi, mà là một mảnh rừng rậm hoang vu cỏ dại rậm rạp, thỉnh thoảng sẽ gặp phải một hai bộ hài cốt to lớn ở trong bụi cỏ.
Những bộ hài cốt này rất lớn, có bộ cao đến bốn, năm mét. Có bộ nằm sấp dài đến hai, ba mươi mét giống như bò sát, vừa giống như Cự Long. Không khó để nhìn ra nó cũng đã từng là ma vật cực kỳ hung hãn, nhưng bây giờ đã hóa thành xương khô ở trong bụi cỏ hoang vu này, trở thành nơi nghỉ chân cho côn trùng cùng quái điểu.
Vèo! Trong bụi cỏ bỗng nhiên có một cái bóng đen nhảy ra ngoài, màu lông giống như cỏ dại, có đốm như báo săn, nhưng thân thể cực kỳ mảnh mai, há mồm tuôn ra một mùi tanh hôi, cắn về phía bả vai của Đỗ Địch An. Đỗ Địch An thông qua nguồn nhiệt phản ứng đã sớm chú ý tới con ma vật này, đẳng cấp đi săn chỉ khoảng chừng sáu mươi, tương đương với Khai Hoang Giả bình thường. Hắn không hề né tránh, thời điểm nó mai phục cũng đồng thời mai phục lại nó. Oành! Cánh tay phải nhanh chóng vung ra, ý nghĩ hơi chuyển động một chút, trước mắt đã có Hàn Quang xẹt qua. Sau một khắc, đầu con ma vật hung hãn cắn về phía vai hắn giống như vỏ trứng vỡ ra, óc nứt toác, cánh tay phải trực tiếp nhập vào trong thân thể nó, khiến thân thể nó rơi trên mặt đất, không hề co giật cùng kêu rên thảm thiết, trong nháy mắt mất mạng.
Đỗ Địch An vẩy vẩy cánh tay của mình, rũ bảo máu tươi cùng bộ não của con vật đang dính trên tay, tăng nhanh tốc độ tiến về phía trước. Chờ sau khi đi được bốn, năm dặm mới khôi phục tốc độ bình thường.
- Chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút đi.