"Tôi thực sự không biết gì cả, tôi chỉ đến đón em trai ở cổng trường. Cha mẹ ruột của nó đang chờ điều trị ở bệnh viện. Cả nhà chúng tôi rất đau khổ. Xin hãy để tôi đi. Tôi sẽ làm bất kỳ điều gì anh yêu cầu." Hữu Đức quỳ lạy, lớn tiếng bật khóc.
"Anh sợ tôi à? Tôi thích nhìn thấy vẻ mặt như vậy của anh đấy, bất lực và không thể chống cự. Mỗi lời cầu xin lòng thương xót đều giống như một lời mời gọi tôi! Một lời mời để tôi tra tấn anh một cách tàn nhẫn hơn." Mạch máu trên người Vương Kiệt hơi phồng lên, sâu trong mắt cậu ta có một sợi tơ máu mỏng từng chút một xuyên qua đồng tử.
Nếu không cầu xin sự thương xót thì sẽ bị gi.ết, còn nếu cầu xin sự thương xót thì sẽ ch.ết theo cách tồi tệ hơn. Cả khuôn mặt Hữu Đức nhăn lại, anh ta ấn tay xuống đất, bản tin về Hữu Lượng trên TV chợt lóe lên trong tâm trí.
Đứa em trai bị bỏ rơi giờ đây không những đã trưởng thành mà còn sống một cuộc sống vô cùng hạnh phúc. Nó giúp đỡ người khác ở khắp mọi nơi và dường như không bao giờ phải lo lắng.
"Tại sao chuyện này lại xảy ra với mình? Mình đã làm gì sai? Tại sao mình phải dọn dẹp mớ hỗn độn này!" Dưới sự kích thích của Vương Kiệt, tinh thần và ý thức của Hữu Đức dường như bị ô nhiễm rất nhiều, cảm xúc tiêu cực cũng được khơi dậy.