“Tên tôi là Tá Bá, tôi nghĩ hình như mình cũng là bác sĩ, nhưng tờ phiếu tôi rút ra lại nói…” Nam bác sĩ mở tờ phiếu ra, nhìn lại một lần nữa, trên đó viết “bệnh nhân”: “Sao có thể ghi là bệnh nhân cơ chứ? Chẳng lẽ muốn tôi bệnh cả đời?”
Tá Bá đang nói một mình không hề để ý đến tâm trạng của Hữu Đức lúc này, vừa rồi anh ta sắp bị gi.ết, nhưng hiện tại là đang ở trạng thái bán mê, liền muốn ch.ết cũng không được.
Cởi khóa chiếc áo khoác trắng, bên trong Tá Bá đang mặc quần áo của bệnh nhân, trông cậu ta như một kẻ mất trí vừa trốn khỏi bệnh viện tâm thần: “Đừng sợ, tôi sẽ khâu tất cả các lỗ hở trên cơ thể anh, kể cả mắt, mũi, tai và miệng..."
Đôi mắt của Tá Bá hơi kỳ lạ, đồng tử trợn lên. Khi mất kiểm soát cảm xúc, cậu ta sẽ thở ra một làn sương máu mỏng từ mũi.
"Không, mình sao có thể làm chuyện tàn nhẫn như vậy, sao lại phát rồ rồi? Xem ra từ lâu, mình đã đấu tranh chống lại thứ gì đó trong tinh thần! Mình không điên, không điên!" Tá Bá đột nhiên vung dao, chém lng tung vào không trung!