Một màn trước mắt làm cho Diệp Hiên chậm rãi hít thở, chỉ là hai tay của hắn lại đang nắm chặt, sau đó bước chậm đi tới bên cạnh mẹ con hai người, trong ánh mắt kinh ngạc của hai người, Diệp Hiên cầm lấy đùi gà trong tay hài đồng, chậm rãi đưa vào trong miệng.
- Diệp huynh đệ, cậu....
Một màn như thế, làm cho mẹ đứa nhỏ kinh hãi lên tiếng.
Ăn sạch từng miếng từng miếng đùi gà, Diệp Hiên tựa như không phải đang ăn đùi gà, hắn giống như đang ăn nhân sinh, trong này bao hàm cả bi thương hoan hỉ nộ ái của một phàm nhân, càng ẩn chứa tràn đầy chân tình của Lý Hàn Nhi.
Sau khi ăn xong, Diệp Hiên khẽ vuốt tóc hài đồng, trầm giọng nói: