Mười năm trôi qua, nhà Lý Hàn Nhi đã tốt lên, là một tòa tứ hợp viện mười phần rộng rãi, lúc này Diệp Hiên ở ngay giữa sân cùng vợ chồng Lý Sơn nâng ly cạn chén, mà Lý Hàn Nhi cùng thiếu nữ cũng bồi ngồi ở bên cạnh, liên tục vang lên những tiếng cười nói chuyện trò hạnh phúc.
Trong mười năm này, Diệp Hiên không có yêu thích thứ khác, duy chỉ có yêu thích rượu mà Lý Sơn tự chế, nếu như mỗi ngày không uống hai chén, hắn sẽ cảm giác thiếu chút gì đó.
Thời gian thấm thoắt trôi qua thật nhanh, trong mười năm, tính tình lạnh lùng đã từng có của Diệp Hiên đã không thấy đâu, hắn càng lúc càng giống như một con người bình thường, mà sự biến hóa này, lòng hắn biết rõ, hắn có thể mơ hồ cảm nhận được, mình đang xảy ra một loại lột xác.
- Hàn Nhi, mấy năm nay con không ở nhà, Diệp thúc thúc con trợ giúp cha mẹ không ít, tứ hợp viện này cũng là do Diệp thúc thúc con bỏ vốn xây lên, sau này Diệp thúc thúc con già đi, con phải hiếu thuận như với hắn như với cha mẹ, phải thật hiếu thuận đó, biết chưa?
Lý Sơn đỏ mặt lên, dặn dò Lý Hàn Nhi.