Đáng tiếc, đối mặt với tiếng gào thét của Ngọc Đế, Quảng Hàn tiên tử cũng không đáp lại, nàng si ngốc nhìn Diệp Hiên, đôi môi lại cắn chặt, trong mắt hiển hiện ra một làn hơi nước, sau đó lại biến thành một giọt nước mắt chảy ra.
Thời gian giống như đang tĩnh lặng, không gian tựa như đang đông kết, lúc này trong mắt Quảng Hàn tiên tử chỉ có một mình Diệp Hiên, Ngọc Đế gào thét giống như điên nhưng nàng cũng không nghe được, nàng càng không để bụng ánh mắt vô cùng kinh ngạc, kinh hãi kia của quần tiên, lại đang từng bước đi tới phía Diệp Hiên.
- Ngươi... Ngươi còn sống... Ta... Ta đây là đang nằm mơ sao?
Quảng Hàn lẩm bẩm nói mớ, đôi tay run rẩy hơi vuốt ve hai gò má Diệp Hiên, khi nàng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Diệp Hiên truyền tới, nước mắt càng không ngừng rơi xuống.
- Khóc lóc làm mặt xấu khó coi.