Nhưng Cố Đại Hà cứ nắm chặt lấy, Trương thị càng nói vậy hắn càng không buông tay.
Trương thị vừa kích động lại vừa buồn bực, không cướp được chìa khóa dứt khoát không cướp nữa.
“Chàng có đưa chìa khóa đây không? Cơm chiều có muốn ăn không?” Trong đầu Trương thị hơi oán giận, ngươi nói bản thân ngươi không đói bụng thì thôi, dù sao cả ngày làm tổ ở trên giường không làm việc gì nặng nhọc, tự nhiên đói bụng sẽ chậm một chút. Nhưng người xuống ruộng thì tốn không ít sức, nào là dẫn nước, nào là cuốc phẳng ruộng, bốn mẫu ruộng cung tốn không ít thời gian, chút đồ ăn buổi trưa đã sớm tiêu hóa sạch, hiện giờ đang đói bụng.
Trương thị nghĩ hai nha đầu chắc chắn cũng đói bụng, tuy rằng không cho hai con xuống ruộng làm việc, nhưng hai đứa ở nhà cũng không nhàn rỗi. Những công việc ví dụ như giặt quần áo, lấy rau dại, băm rau cho lợn đều do hai đứa làm, cũng tốn không ít sức, giờ này chắc chắn đã đói.
Trong ấn tượng hai hài tử đều chưa từng đi xuống phòng bếp, bản thân Trương thị cũng không dạy, vốn không trông cậy vào hai con có thể làm cơm.