TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q3 - Chương 996: Quốc sư truyền tin (2)

Ngoài thành, trong đêm tối đen nhánh, Hứa Thất An cùng Lý Linh Tố, còn có con rối Hằng Âm đi đến trên đường cái, nghênh đón gió lạnh thấu xương.

Thánh tử cúi đầu, tâm sự nặng nề, một câu cũng không nói.

Hứa Thất An mắt nhìn phía trước, cười nhạo nói:

“Bất vi tình khiên, bất vi tình khốn, đạt tới cấp bậc siêu nhiên quan sát, mới là Thái thượng vong tình. Ngươi nói Lý Diệu Chân đi là tà đạo, nàng sẽ vì một người vứt bỏ thương sinh, ngươi lại như thế nào?”

Lý Linh Tố chợt ngẩng đầu, miệng mở ra, giống như muốn phản bác hoặc giải thích, nhưng cuối cùng trở về lặng lẽ.

Cách một lúc, hắn thấp giọng nói: “Ta không biết.”

Hứa Thất An đổi vị trí tự hỏi một phen, phát hiện nếu là mình, cũng sẽ rối rắm như vậy, liền không cười nhạo gã nữa.

Lý Linh Tố hỏi: “Tiền bối tính xử trí Hạnh Nhi như thế nào?”

Hứa Thất An thẳng thắn nói: “Cân nhắc từ đầu vụ án, ngươi cảm thấy Sài Hạnh Nhi vì sao phải mời các lộ hào kiệt, cùng với quan phủ, tổ chức đồ ma đại hội?”

Lý Linh Tố là người thông minh: “Khống chế Sài Hiền, khống chế án mạng.”

“Không sai, cô ta kích thích Sài Hiền là vì giết Sài Kiến Nguyên, tiếp theo Sài Hiền chạy khỏi Sài phủ, ở Tương Châu đại khai sát giới, quá nửa không ở trong dự đoán của cô ta, thuộc loại chuyện ở ngoài kế hoạch.

“Hoặc muốn bổ cứu, hoặc là không muốn sự tình ầm ĩ, đây là nguyên nhân cô ta tổ chức đồ ma đại hội. Đổi lại mà nói, đồ ma đại hội không ở trong kế hoạch ban đầu của cô ta.”

Kế hoạch của Sài Hạnh Nhi thật ra rất đơn giản, dùng bí mật thân thế kích thích Sài Hiền, giết chết Sài Kiến Nguyên, lấy nó báo thù giết chồng. Sau đó lại dùng Sài Lam làm uy hiếp, khống chế Sài Hiền.

Nhưng đêm đó Sài Hiền trực tiếp giết ra khỏi Sài phủ, tuy lưu lại Sài Hiền, nhưng án mạng sau đó đã vượt qua kế hoạch của Sài Hạnh Nhi, vì khống chế tình thế chuyển biến xấu, cô ta tổ chức đồ ma đại hội.

Vụ án này so với vụ án Hứa Thất An trước kia tra càng phiền toái hơn.

“Ta còn muốn tìm hiểu thêm một ít chuyện về Thiên Cơ cung, mặt khác, ngôi mộ lớn kia tương lai có cơ hội cũng phải đi tìm tòi nghiên cứu.” Hứa Thất An nói.

Lý Linh Tố đợi một lát, chưa đợi được nội dung đến tiếp sau, nhíu mày nói: “Cho nên?”

Ta phán cô ta tử hình muộn... Hứa Thất An nói: “Tiểu nhân tình của ngươi tạm thời sẽ không chết.”

Ngôi mộ lớn đó khẳng định rất nguy hiểm, Sài Hạnh Nhi tương lai có thể đảm đương người công cụ để sử dụng, nếu chết ở bên trong, là vận mệnh cô ta như vậy. Không chết, hắn liền phế bỏ tu vi của Sài Hạnh Nhi, để Lý Linh Tố mang về Thiên tông, giam cầm cả đời.

Lý Linh Tố vẻ mặt phức tạp phun ra một hơi, nói sang chuyện khác: “Phật môn tuy làm người ta chán ghét, nhưng điểm mấu chốt vẫn là có, Sài gia hẳn là không có việc gì.”

Hứa Thất An “ừm” một tiếng, hắn bỗng dừng bước, vẻ mặt cổ quái thò tay vào trong lòng, lấy ra một phù lục.

Phù lục ở trong đêm đen tản ra ánh sáng mờ nhạt.

Ngay sau đó, Lý Linh Tố nghe thấy một thanh âm mềm mại đáng yêu dễ nghe:

“Ngươi ở đâu?”

Chỗ giao giới Thanh Châu cùng Ung Châu, một trấn nhỏ, gió lạnh cuốn qua phố ngõ, phát ra tiếng nức nở thê lương.

Khất Hoan Đan Hương mặc sắc thái sặc sỡ, làn da ngăm đen, đi vào ngõ nhỏ dơ bẩn, tràn ngập mùi nước tiểu, hắn cúi người, ở lỗ trên tường xòe bàn tay.

Một con chuột to màu xám xịt chui ra khỏi lỗ tường, nhảy vào lòng bàn tay hắn.

Khất Hoan Đan Hương nghiêng đầu, lắng nghe cái gì, sau một lát, mang con chuột thả lại lỗ trên tường, ngẩng đầu, nói:

“Bạn của ta nói cho ta biết, tiểu tử đó vừa đi ngang nơi này.”

Dưới đêm trăng, mái hiên hai bên ngõ nhỏ, có sáu bóng người đứng.

Ở giữa là một nam tử trẻ tuổi mặt mang nụ cười mỉm, cho người ta hình tượng ôn hòa khiêm cung.

Hắn cười nói: “Không hổ là long mạch kí chủ, khí vận ngập trời, luôn có thể từ trong tay chúng ta chạy thoát. Nguyên Sương muội tử, xem hắn hướng bên nào bỏ chạy.”

Con ngươi Hứa Nguyên Sương chợt lóe thanh quang, tập trung trông về phía xa, thấy chỗ xa xôi phía đông nam, ánh vàng chợt lóe rồi biến mất.

“Là phương hướng Ung Châu.” Nàng thản nhiên nói.

Tiêu Diệp lão đạo sĩ nheo mắt, làm bộ dạng quan sát nơi xa, cười nói:

“Tiểu tử đó thực lực không mạnh, thủ đoạn vô lại trái lại mọi thứ tinh thông, ừm, là tán tu lăn lộn ở giang hồ. Ung Châu bên kia đang tổ chức đại hội võ lâm, quá nửa muốn xua hổ nuốt sói, giải quyết chúng ta.”

Bọn họ ở trên đường tới Ung Châu, gặp một vị kí chủ long khí, tiểu tử đó tu vi không mạnh, thất phẩm Luyện Thần cảnh.

Trực giác trái lại vô cùng sâu sắc, thủ đoạn nhỏ nhiều đến mức làm người ta đau đầu, mỗi lần đều có thể ở trong tay bọn họ đã hiểm lại càng hiểm hơn chạy thoát.

Vạn Hoa lâu Liễu Hồng Miên vặn vẹo vòng eo, cười tủm tỉm nói: “Chẳng phải là vừa lúc, chuyến đi Ung Châu, có lẽ thu hoạch so với chúng ta tưởng tượng còn lớn hơn.”

Nàng liếc Cơ Huyền trầm ngâm không nói, giống như có tâm sự, cười quyến rũ nói:

“Tiểu thành chủ, cớ gì tâm sự nặng nề. Không bằng đêm nay để ta chia sẻ lo lắng với ngươi?”

Cơ Huyền cười khổ nói: “Hảo tỷ tỷ, ngươi đừng lấy ta làm trò cười, ai chẳng biết đại danh mỹ nhân rắn rết của Liễu Hồng Miên ngươi. Trái lại Nguyên Hòe vẫn là gà giò, thích hợp ngươi đi dạy dỗ.”

Hứa Nguyên Hòe sắc mặt lạnh lùng.

Ánh mắt Liễu Hồng Miên đảo qua ở trên người thiếu nữ xinh đẹp, che miệng cười khẽ: “Chỉ sợ người nào đó sẽ xé ta.”

Hứa Nguyên Sương hừ lạnh một tiếng.

Cơ Huyền nói: “Ta chỉ là đang nghĩ, quốc sư có phải còn có hậu thủ hay không.”

Mọi người nhìn qua.

“Phật môn cũng tốt, Ty Thiên Giám cũng thế, thậm chí Vu Thần giáo, lần này thu thập long khí, đều có tam phẩm cao thủ tham dự. Chỉ có chúng ta không có, lấy trí mưu quốc sư, không tính đến điều này?”

Cơ Huyền sờ sờ cằm: “Muốn nói hắn không có hậu thủ, ta không tin.”

...

Hứa Thất An cầm phù lục, đáp lại: “Đang chạy tới Ung Châu.”

Hắn mở miệng ngập nừng, tựa như còn muốn nói gì, cuối cùng vẫn lặng lẽ.

“Ba ngày sau đến Ung Châu thành.”

“Được...”

Hào quang phù lục tắt.

Đến rồi đến rồi, quốc sư đến ngủ với ta rồi... Hứa Thất An tâm tình phức tạp nghĩ.

“Tiền bối, vừa rồi là vị nào?”

Lý Linh Tố kinh ngạc bởi chất giọng đặc biệt động lòng người của nữ tử kia.

“Một nữ nhân nhan sắc bình thường mà thôi.”

Hứa Thất An cũng ở trước mặt Thánh tử khoác lác một hồi.

Đáng tiếc, xem ra khẩu vị của Từ Khiêm có chút độc đáo, không thích mỹ nhân, chuyên thích nữ tử tư sắc bình thường... Lý Linh Tố “Ồ” một tiếng, không hỏi thêm nữa.

Kẻ này sao không tiếp tục hỏi, ta còn chưa bắt đầu làm màu đâu... Hứa Thất An cũng “ừm” một tiếng, vùi đầu chạy đi.

Cưỡng ép giải thích không phù hợp thiết lập nhân vật của Từ Khiêm.

Dù sao ba ngày sau quốc sư tới, đến lúc đó lại hiển thánh trước mặt người khác cũng không muộn, phải cho tra nam* Thiên tông nhìn xem, cái gì là mỹ nhân chất lượng cao.

(*: gã đàn ông tồi)