TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q3 - Chương 997: Thú kim than (1)

Kinh thành.

Đêm qua có trận tuyết lớn, sáng nay dậy, trong sân tràn đầy màu trắng, tuyết đọng mỏng manh bao trùm vườn hoa, mặt đất trải phiến đá.

Sáng sớm của thẩm thẩm, là bị một trận tiếng cười như chuông bạc đánh thức.

Nàng theo bản năng đi đẩy trượng phu bên người, phát hiện hắn đã rời giường đi trực rồi.

Thẩm thẩm nhíu lại lông mày tinh xảo, ở trong ổ chăn ấm áp ngồi dậy, duỗi lưng, phòng trong lửa than hừng hực, nha hoàn ngủ ở phòng nghỉ cách mỗi một cái canh giờ, sẽ thêm một ít than Thú Kim.

Loại than này đốt không có một chút mùi khói, ngược lại có mùi thơm mát của cành thông.

Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, trưởng công chúa hiểu và thông cảm Hàn Lâm viện thứ cát sĩ Hứa Tân Niên, đặc biệt sai người đưa tới ba mươi cân than Thú Kim trong cung ngự dụng. Lâm An công chúa cũng hiểu và thông cảm thứ cát sĩ Hứa Tân Niên cẩn trọng, vất vả công lao lớn, đặc biệt sai người đưa tới ba mươi cân than Thú Kim.

Vì thế thẩm thẩm liền dùng được thứ tốt chỉ có thiên hoàng quý trụ mới có thể hưởng thụ này.

Thẩm thẩm liền rất cao hứng, lúc ăn cơm trọng điểm khen ngợi Hứa Nhị lang, mười năm gian khổ học tập tích lũy dày bùng nổ mạnh, không những Thủ phụ thưởng thức, còn được hai vị công chúa coi trọng như thế.

Hứa Nhị thúc liền cười thẩm thẩm vẫn quá trẻ tuổi, đồ ngự dụng công chúa ban cho chú ý một cái danh chính ngôn thuận, Hứa gia chỉ có một Nhị Lang lên được mặt bàn.

Nhị Lang chỉ là một công cụ để hai vị công chúa quan tâm Hứa gia.

Đương nhiên, câu này Hứa Nhị thúc là sẽ không nói cho thẩm thẩm.

“Ồn ào...”

Mỹ phụ nhân mặc áo trong mỏng manh, tóc đen hỗn độn, phối hợp vẻ mặt mơ mơ màng màng, thế mà lại có vài phần ngây thơ của thiếu nữ.

Vù... Thẩm thẩm đẩy cửa ra, gió lạnh ập vào mặt, nàng rùng mình, cơn buồn ngủ sót lại nhất thời không còn nữa.

Nhưng, một màn trước mắt, khiến nàng ngay cả lạnh cũng quên.

Trong sân, hai nha đầu một lớn một nhỏ đang lăn lộn trên mặt đất, ở trên tuyết ép ra từng dấu vết.

Lệ Na nói: “Đây là tuyết, ta đời này lần đầu tiên nhìn thấy tuyết.”

Hứa Linh Âm nói: “Đây là ta đời này lần thứ rất nhiều nhìn thấy tuyết.”

Hai người toàn thân dính đầy bọt tuyết, tựa như hai người tuyết.

“Hứa Linh Âm!”

Thẩm thẩm quát.

Thời tiết giá lạnh, dám chơi như vậy, không phải kẻ ngốc, chính là không muốn sống nữa.

Tiểu Đậu Đinh bị dọa giật mình, ngẩng cái đầu nhỏ, hướng thẩm thẩm bên này nhìn thoáng qua, lớn tiếng nói:

“Không ổn, nương phát hiện chúng ta rồi, chúng ta mau đi thôi.”

Lệ Na vội vàng nói: “Được.”

Sau đó hai người lăn xa.

...

Hứa Linh Nguyệt ngủ tới lúc tự nhiên tỉnh lại, đã sớm nghe thấy bên ngoài muội muội ngốc cùng sư phụ ngốc của nó làm ầm ĩ, không quan tâm mà thôi.

Hôm nay cần đi Vương phủ làm khách, ứng phó nữ quyến Vương phủ một phen, bởi vậy phải trang điểm kỹ.

“Đại tiểu thư, hôm nay đi Vương gia, mặc quần áo gì thích hợp?” Nha hoàn nghiêng đầu, làm ra bộ dạng tự hỏi.

“Mặc thanh lịch chút, Vương gia xa hoa quen rồi, chúng ta ăn mặc trang điểm xinh đẹp, nói không chừng người ta trong lòng cười nhạo chúng ta gia đình tầm thường chỉ thích khoe khoang.”

Hứa Linh Nguyệt soi gương trang điểm, trong gương đồng, thiếu nữ mặt trái xoan, mắt to, ngũ quan rất có cảm giác lập thể, vừa tinh xảo vừa thanh lệ.

Nàng mặc một cái áo khoác màu lam nhạt, váy lụa bồng, bên ngoài khoác áo choàng gấm, chân ngọc đi là một đôi giày nhỏ da dê thêu chỉ nhỏ hoa văn đám mây.

Đã không tỏ ra lòe loẹt, lại mặc ra khí chất của tiểu thư khuê các.

“Cầm đồ theo cho ta.”

“Vâng.” Nha hoàn đáp giòn tan.

Nàng sau đó dẫn theo nha hoàn rời khỏi phòng, ở nội sảnh ăn đồ ăn sáng, lúc này Hứa Linh Âm đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, cũng tắm nước ấm.

Tiểu Đậu Đinh vẫn là búi tóc trẻ con trước sau như một, như là hai cái bánh bao thịt, nhưng mặc vào váy nhỏ đẹp đẽ, có vài phần bộ dáng thục nữ.

Chỉ là đứng chung một chỗ với tỷ tỷ thanh lệ thoát tục, cũng chỉ miễn cưỡng khen một câu đáng yêu mà thôi.

Thẩm thẩm nhìn đồng hồ nước bày ở trong phòng, thúc giục nói:

“Nên xuất phát rồi, Nhị Lang à, con nhớ quan tâm các muội muội thêm một chút. Linh Nguyệt, con đừng bộ dáng ai cũng có thể bắt nạt mãi nữa, con bây giờ đại biểu không phải bản thân con nữa, là Hứa gia.

“Linh Âm, đến Vương gia đừng tham ăn, đừng quậy, nghe hiểu chưa.”

Hôm nay nghỉ, Hứa Nhị lang muốn đi Vương gia tìm Vương Thủ phụ bàn việc, cùng nhau đi qua với các muội muội.

Ba huynh muội buông bát đũa, sau khi dùng nước muối súc miệng, rời khỏi Hứa phủ, leo lên xe ngựa.

Xa phu ở trên mặt đường che kín băng cứng ẩm thật cẩn thận chậm rãi di chuyển.

Từ Hứa gia đến Vương gia, cần hai khắc đồng hồ, bởi vì đường trơn ướt khó đi, dùng nửa canh giờ mới đến.

Hứa Nhị lang nhảy xuống xe ngựa, xoay người đỡ Hứa Linh Nguyệt xuống xe, mà Hứa Linh Âm đã từ một đầu khác nhảy xuống.

Ba huynh muội ở dưới sự dẫn dắt của quản sự, vào thẳng chỗ sâu trong Vương phủ.

...

Trong phòng ngủ, Vương Thủ phụ đứng ở bên bình phong, do Vương phu nhân dẫn nha hoàn thay quần áo cho mình.

“Tôi nhớ rõ Tư Mộ từng nói, Hứa gia tiểu thư kia là người không dễ chọc, tức phụ của lão Đại hợm hĩnh, tức phụ của lão Nhị lòng dạ hẹp hòi, lát nữa gặp người ta, bà ở bên để ý một chút, chớ để có va chạm không thoải mái.”

Vương Thủ phụ nói.

“Tầm mắt hai đứa nó không nông cạn như vậy, biết nắm bắt đúng mực.” Vương phu nhân cười nói.

Bà có chút kinh ngạc lão gia thế mà lại để bụng đối với những việc nhỏ không đáng kể này.

“Lão gia, Hứa đại nhân đến rồi.” Một người hầu đứng ở ngoài cửa phòng, cao giọng báo cáo.

“Mời hắn đi thư phòng đi.”

Vương Thủ phụ nhìn thoáng qua mình trước gương đồng, vuốt vuốt nếp nhăn trên áo chỗ ngực, nhìn về phía Vương phu nhân, nói: “Quà chuẩn bị đủ chưa.”

Vương phu nhân cười gật đầu.

...

Nội sảnh, Vương Tư Mộ bưng chén trà, nhấm nháp nước trà thơm, nghe hai vị tẩu tẩu lải nhải.

Đại tẩu tẩu tên Lý Hương Hàm, phụ thân là Lang trung Hộ bộ, chức quan không lớn, lại dính tới bạc, bởi vậy có chút hợm hĩnh.

Nhị tẩu tẩu tên Triệu Ngữ Dung, phụ thân quan chức càng nhỏ hơn, chỉ là chủ bộ của Đại Lý tự.

Theo lý thuyết, gia thế như vậy là không trèo cao nổi Vương gia, cho dù nhị ca là người làm ăn buôn bán, địa vị không nổi bật.

Nói tới trong này còn có hai đoạn sâu xa, Vương Trinh Văn chìm nổi quan trường, trước khi phát tích, từng có vài lần xuống chó, một lần trong đó bị đối thủ hãm hại, mắc tội vào tù.

Phụ thân Triệu Ngữ Dung lúc ấy nhậm chức Đại Lý tự, quan hệ khá tốt với Vương Trinh Văn, tiêu bạc chuẩn bị cao thấp, khơi thông quan hệ, cuối cùng chống đỡ qua.

Phụ thân của đại tẩu Lý Hương Hàm, đối với Vương Trinh Văn cũng có ân huệ tương tự.

Bởi vậy Vương Trinh Văn sau khi phát tích, hai vị tẩu tẩu liền gả vào Vương gia.

Đại tẩu Lý Hương Hàm nói:

“Tư Mộ, lần trước muội đi Hứa phủ, chủ mẫu Hứa gia kia có lập quy củ cho muội hay không?”

Vương Tư Mộ lắc đầu.

Nhị tẩu Triệu Ngữ Dung nhìn nàng một cái, cười nói:

“Nghĩ hẳn là có, muội không phải nói chủ mẫu Hứa gia kia là người thủ đoạn cao siêu sao. Tư Mộ, đừng có xấu hổ nói, dâu mới về nhà, mẹ chồng luôn phải lập quy củ.

“Ta cùng tẩu tử năm đó về nhà, cũng không phải từng bị bà bà* gõ sao. Nhưng muội không giống với bọn ta, muội là thiên kim Vương gia, tương lai thành thân cùng Hứa Nhị lang, đó là gả cho người vai vế thấp hơn.

(*: mẹ chồng)

“Hứa Nhị lang dựa vào Vương gia chúng ta mới có thể một bước lên mây, về sau muội đi Hứa gia, quả thực có thể làm uy làm phúc. Chúng ta lần này, cũng phải lập chút quy củ cho tiểu thư Hứa gia, để cô ấy biết Hứa gia cùng Vương gia chênh lệch.”

Ai lập quy củ cho ai còn không nhất định đâu, chỉ các ngươi cũng muốn đấu thủ đoạn với Hứa Linh Nguyệt nha đầu kia... Trong lòng Vương Tư Mộ nói thầm, lắc đầu:

“Không cần như thế, Linh Nguyệt muội muội trí tuệ, đừng trêu vào muội ấy.”