Một người cuối cùng thân phận đặc thù, hắn cũng không thể xưng là người, ngoại hình tuy là một tráng hán cường tráng khỏe mạnh, giàu uy nghiêm, bản thể lại là một con hổ trắng.
Là quốc sư Hứa Bình Phong bồi dưỡng, một trong bốn thủ lĩnh trong hai mươi tám tổ chức tân túc, Bạch Hổ.
Bốn người này mỗi một vị đều có dị năng, thủ đoạn cao siêu, lại có Hứa Nguyên Sương vị thuật sĩ này tồn tại, toàn bộ đoàn đội hầu như không có điểm yếu.
Tâm Cổ sư Khất Hoan Đan Hương cười nói:
“Tây bộ Thanh Châu giáp với Nam Cương, loại cách ăn này, là Nam Cương chúng ta truyền tới. Nhưng người Trung Nguyên càng thêm chú ý, biết chiên cùng ướp khử đi mùi tanh. Người Nam Cương ăn thứ này, phần lớn là ăn sống, hoặc dùng nước sôi trần, nhiều nhất lại rắc chút muối ăn.”
Cơ Huyền rất nhanh ăn xong một đĩa, bưng chén rượu nhấp một ngụm, cảm khái nói:
“Tử Dương cư sĩ không hổ là Nho gia chính thống, mang Thanh Châu cai quản gọn gàng ngăn nắp, thành Tiềm Long nếu có thể được Nho gia chính thống ủng hộ, nghiệp lớn lo gì không thành? Nguyên Hòe, đệ nói quốc sư vì sao không tìm Nho gia?”
Thiếu niên cứng ngắc lạnh lùng nghe vậy, nhíu nhíu mày, hơi trầm ngâm, sau đó lắc đầu.
Hứa Nguyên Sương thản nhiên nói: “Bởi vì Đại Phụng khí số chưa hết, Nho gia coi trọng nhất khí số, cũng hiểu khí số nhất. Nho gia khi nào ra tay, liền ý nghĩa khí số vương triều đã hết, ví dụ như năm đó Tiền Chung đại nho đánh tan long mạch Đại Chu, chặt đứt khí số cuối cùng của Đại Chu.
“Năm đó Võ Tông hoàng đế mưu nghịch, Nho gia đã chưa hỗ trợ, cũng không ngăn cản. Đây thật ra là chuyện tốt, chứng minh lần này, Nho gia cũng sẽ khoanh tay đứng nhìn. Chờ bác đăng cơ xưng đế, thay thế Đại Phụng, còn sợ Nho gia không để cho chúng ta sử dụng?”
Cơ Huyền giơ ngón tay cái: “Nguyên Sương muội tử nếu là nam nhi, làm Thủ phụ không thành vấn đề.”
Hứa Nguyên Sương sắc mặt lạnh nhạt, không đáp lời.
Cơ Huyền sờ sờ cằm, cười gượng hai tiếng, nhìn quét mọi người, nói:
“Hôm qua thu được mật báo của Ảnh vệ, luồng long khí thứ nhất xuất hiện ở Lôi Châu Tam Hoa tự, bám vào trong phù đồ bảo tháp. Mười ngày trước, nhân sĩ giang hồ Lôi Châu bởi việc này, xảy ra xung đột với Tam Hoa tự.”
Ảnh vệ là tổ chức mật thám thành Tiềm Long bồi dưỡng, trải rộng mười ba châu Trung Nguyên, chuyên phụ trách sưu tập tình báo, tính chất giống với cơ sở ngầm của Đả Canh Nhân.
Mắt Hứa Nguyên Sương sáng lên, hỏi: “Kết quả như thế nào?”
Cơ Huyền “chậc chậc” hai tiếng, nói: “Căn cứ võ phu Lôi Châu từng tham dự việc này lộ ra, long khí bị Ty Thiên Giám Tôn Huyền Cơ cùng một người tên là Từ Khiêm cướp đi, tính cả phù đồ bảo tháp cùng nhau. Ừm, ở dưới mí mắt Độ Nan Kim Cương cùng Y Nhĩ Bố cướp đi.”
Tôn Huyền Cơ lúc ấy lau đi là phù đồ bảo tháp, cùng với tất cả mọi người trong tháp “tồn tại”, theo những nhân sĩ giang hồ đó rời khỏi, “bại lộ” ở dưới tầm nhìn của công chúng, thuật che chắn thiên cơ liền tự bài trừ.
Như ngày đó Hứa Bình Phong xuất hiện ở trước mắt bao người kinh thành, thuật che chắn thiên cơ lập tức mất đi hiệu lực.
Tiêu Diệp đạo trưởng vuốt râu nói:
“Cái này chính như chúng ta dự liệu, Ty Thiên Giám đang thu thập long khí, hơn nữa tiến độ nhanh hơn chúng ta, đã đạt được một trong chín đạo long khí. Mặt khác, Phật môn quả nhiên cũng đang sưu tập long khí, nghĩ hẳn Vu Thần giáo cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội ngàn năm một thuở này.
“Vũng nước này rất đục nha, mặt khác, Từ Khiêm là nhân vật nào?”
Liễu Hồng Miên xuất thân Vạn Hoa lâu cười duyên nói:
“Nước đục cũng có chỗ tốt của nước đục, trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi.”
“Hồng Miên cô nương nói không sai.” Cơ Huyền đồng ý gật đầu, tiếp theo trả lời Tiêu Diệp đạo trưởng:
“Ảnh vệ chưa tra ra gốc gác người này, chỉ biết người này giỏi độc, hẳn là người Cổ tộc.”
Mọi người lập tức nhìn về phía Khất Hoan Đan Hương, Tâm Cổ sư nhăn mặt nhíu mày: “Đây hiển nhiên là tên người Trung Nguyên, dung mạo cũng có thể ngụy trang, nhưng có thể ở trong tay hai vị tam phẩm cướp đi long khí, người này tuyệt không đơn giản.”
“Cho nên, có thể đoán ra thân phận của hắn không?” Cơ Huyền hỏi.
Khất Hoan Đan Hương lắc đầu:
“Cổ thuật của Cổ tộc tuy rất ít truyền ra ngoài, nhưng chung quy là có tiền lệ, ví dụ như tộc nhân Tình Cổ bộ, rất thích trêu chọc người ngoại tộc, mang bọn họ cưỡng ép giữ lại trong tộc.
“Những người thân trúng Tình Cổ đó, hoặc tự nguyện hoặc bị ép bất đắc dĩ ở lại Cổ tộc, thời gian dài, liền học được cổ thuật. Một khi thoát đi, cổ thuật cũng sẽ theo đó truyền tới các nơi. Dưới tứ phẩm, đều có khả năng, không thể kết luận là người Cổ tộc.”
Bạch Hổ thản nhiên nói: “Có thể là Hứa Thất An không?”
Hứa Nguyên Sương cùng Hứa Nguyên Hòe đồng thời khẽ nhíu mày.
Cơ Huyền nhíu mày: “Phỏng đoán không có căn cứ, sẽ chỉ ảnh hưởng chúng ta phán đoán.”
Khất Hoan Đan Hương bổ sung nói: “Cổ thuật tu hành gian nan, cần từ nhỏ cấy vào bản mệnh cổ, Hứa Thất An kia là võ phu, không có khả năng trong một đêm chuyển tu cổ thuật, cũng có được trình độ nhất định.”
Bạch Hổ gật đầu.
Liễu Hồng Miên cười khanh khách nói: “Đáng tiếc, nghe nói Hứa Thất An người này phong lưu háo sắc, là khách quen của Giáo Phường Ty kinh thành. Nếu là hắn, mỹ nhân kế của người ta liền nắm chắc chín phần mười rồi.”
Hứa Nguyên Sương cười nhạo nói: “Ngu xuẩn, hắn là loại người nhìn thấy nữ nhân là không đi nổi nữa đó?”
Nụ cười của Liễu Hồng Miên không thay đổi, quyến rũ động lòng người: “Ta lại không cần mưu đồ hắn cái gì, ta chỉ cần ngủ với hắn là đủ rồi. Ồ, Nguyên Sương muội muội tựa như khó chịu, tỷ tỷ hiểu rồi, thì ra ngươi cũng thích Hứa Ngân la.”
“Phành!” Hứa Nguyên Sương đập bàn đứng dậy, cả giận nói: “Ngươi nói cái gì!”
Những khách khanh này cũng không biết thân thế của Hứa Thất An.
Cơ Huyền cười trêu ghẹo: “Hồng Miên cô nương muốn ngủ với Hứa Thất An, có thể đi kinh thành tìm hắn. Nhưng ở trước đó, chúng ta đi Ung Châu một chuyến.”
“Ung Châu?”
Tiêu Diệp lão đạo hỏi ngược lại.
“Ung Châu sắp tới sẽ tổ chức một hồi đại hội võ lâm, nghe nói là thế lực giang hồ lớn của địa phương, Công Tôn gia cùng Long Thần bảo liên hợp tổ chức, chế định xếp hạng cho cao thủ Ung Châu. Phàm là người muốn nổi tiếng, đều sẽ đi Ung Châu.” Cơ Huyền nói.
Tiêu Diệp lão đạo giật mình, vuốt râu cười to: “Đến lúc đó, liền có thể ở trong những người này, phân biệt người long khí bám vào.”
...
Ty Thiên Giám, dưới lòng đất.
Dương Thiên Huyễn đứng ở cửa phòng nào đó, dùng cái gáy nhắm vào Chung Ly trong phòng, trầm giọng nói:
“Chung sư muội, ta không đợi cùng ngươi nữa, lão sư đã đáp ứng thả ta ra ngoài.”
Chung Ly tóc tai bù xù sửng sốt, giọng mềm mại nói: “Dương sư huynh đã từ bỏ ý niệm hành thích vua?”
Dương Thiên Huyễn hừ một tiếng: “Tạm cho hoàng đế tiểu nhi đắc ý vài ngày, tương lai nếu là giẫm vào vết xe đổ của Nguyên Cảnh, Dương Thiên Huyễn ta nhất định trước mặt ba trăm vạn dân chúng kinh thành, chém hắn ở Kim Loan điện.”
Hắn sẽ không thừa nhận, là vì mình khuất phục, Giám Chính lão sư mới mở một mặt lưới, thả hắn ra.
Hôm qua, Thái tử đã đăng cơ xưng đế, sửa niên hiệu thành “Vĩnh Hưng” .
“Dân chúng kinh thành không nhìn thấy Kim Loan điện...” Chung Ly lí nhí.
“Muội nói cái gì?” Dương Thiên Huyễn chưa nghe rõ.
Chung Ly lắc đầu, nói: “Vậy chẳng phải là mất đi mục tiêu, ra ngoài lại có ý nghĩa gì đâu.”
Dương Thiên Huyễn cái gáy sáng quắc nhìn chằm chằm nàng:
“Ta sớm đã nghĩ nổi tiếng như thế nào, cũng có kế hoạch chi tiết, Hứa Thất An kẻ này không ở kinh thành, cơ hội ngàn năm một thuở, lúc này không quật khởi, còn đợi tới khi nào.
“Chờ hắn tương lai về kinh, sẽ phát hiện dân chúng kinh thành đã sớm không nhớ Hứa Ngân la, trong cảm nhận chỉ có Dương Thiên Huyễn.”
Trong giọng nói của Dương sư huynh lộ ra tự tin bình tĩnh.
Chung Ly tò mò nói: “Dương sư huynh có cách nào hay?”