Quốc lực Đại Phụng suy yếu, muốn phong ấn Vu thần, ta không làm thì còn ai? Ta là người có học, đã “vì thiên địa lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì thánh kế truyền tuyệt học, vì vạn thế khai thái bình”. Đây chính là lời ngươi nói, Triệu Thủ đã đưa ta đến Á Thánh điện.
Nói rất hay, không hổ là người thừa kế ta chọn trúng.
Sau trận chiến này, Vu Thần Giáo có lẽ sẽ dồn toàn lực phản công, ta có thể đoán được ba châu Tương Kinh Dự máu sẽ chảy thành sông, bọn chúng vì để làm dao động khí vận Đại Phụng, sẽ cùng tiên đế trong ứng ngoài hợp, diệt trừ chút khí vận sau cùng của Đại Phụng.
Với năng lực của ngươi, hẳn là đã biết điều bí mật này rồi. Ngươi là người ta xem trọng, luôn là người được ta ôm hy vọng cao nhất từ trước đến nay.
Trung Nguyên hỗn loạn đã là điều khó tránh khỏi, ngươi là hy vọng cuối cùng của Đại Phụng, một nửa khí vận của Đại Phụng đang ở trên người ngươi. Nếu trong lòng ngươi có quyết định nào đó, hãy đi tìm Triệu Thủ đi, ta có đồ gửi ở chỗ hắn."
Ánh mắt Hứa Thất An như mờ đi, lướt qua trang thư này, nhìn sang trang thứ hai.
"Không phải ngươi luôn muốn biết chuyện cũ của ta à? Đời người không bao giờ chuyện gì cũng như ý, có thể nói là muốn mười thì chỉ được hai ba, thôi nói một chút hai ba đó cho ngươi nghe nhé.
Tổ tịch của ta ở Dự châu, phụ thân là Tri phủ Dự châu, bốn mươi năm trước, Vu Thần Giáo công hãm ba châu Tương Kinh Dự, trắng đêm đồ thành. Cả nhà ta đều mất mạng trong cuộc tàn sát đó.
Nương đẩy ta vào trong giếng khô, giúp ta tránh được một kiếp. Ta ở trong giếng ăn rêu ăn kiến, trốn suốt bảy ngày mới dám chui ra. Vu Thần Giáo đã rút quân, để lại cảnh tan hoang, khắp nơi là tàn tích và hài cốt, là ta tự tay mai táng cho người nhà.
Khi đó còn vô tri vô giác, không biết đời người phải nên đi tiếp thế nào, thậm chí còn từng có ý tự vẫn. Nhưng nhờ có ngọn lửa thù hận chống đỡ, giúp ta tiếp tục sống, đi bộ suốt mấy ngàn dặm, đến kinh thành đầu phục Thượng Quan gia.
Thượng Quan Bùi là hảo hữu chí giao của phụ thân ta, còn là bạn cùng trường, hai người thuở thiếu thời kết bạn đi du học, từng cùng gặp phải sơn phỉ, là phụ thân ta liều thân mình cứu ông ta một mạng.
Ngày đầu tiên đi tới Thượng Quan gia, ta đã gặp được tình yêu khắc cốt trong đời mình. Đó là một ngày mùa xuân rất đẹp, hoa nở đầy vườn, trong không khí thoang thoảng mùi hương hoa khiến người ta thoải mái.
Dưới bóng cây, có một cô nương cầm hoa mỉm cười. Một khắc đó, ta như bị sét đánh, đã nhận định đó chính là cô nương ta sẽ phải bảo vệ, quý trọng cả đời.
Tên nàng là Thượng Quan Tích Tuyết, cũng chính là hoàng hậu sau này. Lúc ấy ta không biết, nàng là nữ nhân cả đời này ta cầu mà không được.
Có lẽ số mạng của ta, ngay từ thời khắc nhìn thấy nàng đó, đã được định sẵn ra.
Mấy năm ở tại Thượng Quan gia, là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong đời ta.
Thượng Quan Bùi coi ta như nhi tử, không, còn tốt hơn cả nhi tử thân sinh. Ta theo ông ấy đi học, ngày đêm không nghỉ, khát vọng tương lai khảo thủ công danh, nghênh cưới nàng.
Năm Trinh Đức ba mươi, Trinh Đức đế băng hà, Nguyên Cảnh kế vị, hoàng đế tuyển phi.
Thượng Quan Bùi đã chờ đợi ngày này rất lâu, lúc đó ông ta mới chỉ là một Ngự Sử nho nhỏ, luôn ham muốn được leo lên, sắc đẹp khuynh thành của Tích Tuyết chính là tiền cược quan trọng nhất của ông ta. Ông ta muốn đưa Tích Tuyết vào cung.
Bất đắc dĩ, ta và nàng bỏ trốn, rời khỏi kinh thành, muốn đi đến một nơi không ai tìm được. Ta nguyện ý vứt bỏ tiền đồ, nàng nguyện ý vứt bỏ vinh hoa phú quý.
Nhưng lúc đó, ta chỉ là một thư sinh, chạy trốn không bao lâu, thì bị bắt trở về.
Ta không bao giờ quên ngày hôm đó, Thượng Quan Bùi, người mà phụ thân ta từng liều mình cứu sống, người hảo hữu chí giao của phụ thân ta, kẻ luôn miệng nói ta là độc miêu nam tử của Ngụy gia, đã sai người tịnh ta.
‘Không phải ngươi yêu nó à? Vậy thì ta sẽ để cho ngươi mãi mãi được ở bên cạnh nó. Trong hậu cung nơi nơi hung hiểm, từng bước sát cơ, nếu ngươi thật lòng yêu nó, thì đi theo bảo vệ nó đi!’ Đó là những lời sau cùng Thượng Quan Bùi nói với ta.
Nhục nhã tận cùng, quá lắm cũng chỉ đến thế.
Ta không cam lòng chấp nhận số mạng, rút kinh nghiệm xương máu, bắt đầu khổ học võ đạo, khao khát mình lại được làm một nam tử hoàn chỉnh, khao khát có đủ sự cường đại để đưa nàng rời khỏi hoàng cung.
Năm Nguyên Cảnh thứ sáu, chuyện cũ của ta và nàng bị người ta báo cho Nguyên Cảnh, còn thêm thắt bêu xấu ta với nàng. Nguyên Cảnh giận dữ, muốn phế hậu giết người. Vừa vặn lúc ấy, Độc Cô tướng quân ở phương bắc qua đời, Man tộc xâm phạm, bắc cảnh đại loạn.
Ta liền lập quân lệnh trạng, không khải hoàn, sẽ không về. Đó là thời điểm ta bắt đầu nổi lên.
Sau đó, tu vi của ta càng ngày càng cao, Nguyên Cảnh nắm chặt nàng vào lòng bàn tay. Sau khi chiến dịch Sơn Hải Quan khải hoàn, ta đã trở thành vô địch cả nước, Nguyên Cảnh bèn lén mang giấu nàng đi, rồi triệu kiến ta, lấy tính mạng của nàng ra uy hiếp, ép ta tự phế tu vi.
Ta đồng ý. Giám Chính mắng ta là đồ khốn khổ vì tình, ánh mắt thiển cận, ta không phản bác. Vì vào thời điểm cuộc đời ta u tối nhất, chính là nàng đã chiếu sáng thế giới của ta, nàng là ánh sáng của ta.
Sau đó suốt hai mươi năm ròng, ta đã tự tay giết Thượng Quan Bùi, mượn án Phúc phi giết quốc cữu, cắt đứt huyết mạch Thượng Quan gia. Chuyện cũ năm xưa, từ đây xóa bỏ. theo quyền lực gia tăng, ta dần bắt đầu suy nghĩ làm chút chuyện gì đó cho Đại Phụng, cho trăm họ.
Ta dùng thân phận hoạn quan khiến triều đình khuất phục hai mươi năm, định cứu vãn vạn dặm giang sơn này, trượng phu có thể báo đáp đất nước, là chuyện may mắn.
Nói thật lòng, vẫn là ta có lỗi với nàng.
Ta vốn tưởng cả đời sẽ cô độc một mình, mãi đến năm kinh sát, ngươi xuất hiện, khiến ta rất vui mừng, cuối cùng ta đã không còn cô độc một mình, thật vui.
Tiếc nuối duy nhất là, cuối cùng vẫn không được nghe ngươi hát bài ca kia nữa, bài ca đó rất thú vị. Nhưng cả đời ta vốn đã có quá nhiều điều tiếc nuối, nên cũng không quấn quít mãi những điều này.
Nguyện, sau Ngụy Uyên, Đại Phụng còn có Hứa Thất An.
Ngụy Uyên!"
Đốt lá thư bốc cháy, Hứa Thất An giang rộng tay, để gió mang nó tản đi.
Hắn ngồi trên đầu thành suốt một đêm.
Tờ mờ sáng, ánh nắng ban mai đầu tiên chiếu vào bình nguyên hoang vu, chiếu vào đầu thành nhuốm máu.
Thùng thùng thùng…
Tiếng trống ngột ngạt mà vang dội lại vang lên, tiếng kèn hiệu thê lương thổi vang, binh sĩ hai nước Viêm Khang lại công thành, đông nghịt như bầy kiến.
Nỗ Nhĩ Hách Gia ngồi trên lưng ngựa,
Binh sĩ thủ thành Đại Phụng giật mình tỉnh giấc, xách vũ khí chạy lên đầu thành.
Binh sĩ dựa vào thành tường nghỉ ngơi, lúc ngủ vẫn còn nắm đao, lúc này cũng thi nhau tỉnh dậy, gương mặt mệt mỏi, trong mắt rực lên sát ý.
Bên trong thành, Trương Khai Thái xách bội đao, sải bước lao ra.
Nhìn thấy một bộ áo xanh, đứng ở đầu thành.
Suýt nữa là hắn kinh hãi hô lên thành tiếng, còn tưởng người mặc áo xanh kia sống lại.
"Hứa Thất An, ngươi…" Nét mặt Trương Khai Thái phức tạp.
"Không thể để đám Nỗ Nhĩ Hách Gia lại leo được lên đầu thành, như vậy chúng ta sẽ tổn thất rất lớn, sẽ không giữ được lâu." Hứa Thất An không quay đầu lại.
Đạo lý này đương nhiên Trương Khai Thái biết, nhưng không thủ, chẳng lẽ xông xuống dưới thành tử chiến?
Bảy mươi ngàn tinh binh đó, muốn giết cũng phải mềm cả tay, huống chi còn có đám cao thủ Nỗ Nhĩ Hách Gia, rời khỏi đầu thành chỉ có một con đường chết.
Hắn chợt nghe thấy Hứa Thất An nói: "Ta đi đây, ta sẽ đi xông trận, như vậy sẽ giảm bớt được áp lực cho tướng sĩ."
Trương Khai Thái giận dữ: "Ngươi điên à?"
Hứa Thất An lắc đầu: "Ta không điên, chẳng những sẽ giảm bớt được áp lực cho tướng sĩ, mà còn giúp khích lệ lòng người. Nếu có thể, ta sẽ giết luôn Nỗ Nhĩ Hách Gia."
Giết Nỗ Nhĩ Hách Gia?
Trương Khai Thái cảm thấy, Hứa Thất An điên thật rồi.
"Sau lưng chúng ta là cố hương của Ngụy Công."
Hứa Thất An chợt bổ sung một câu, khiến Trương Khai Thái không nói ra lời.
Lý Diệu Chân đạp phi kiếm xông lên đầu thành, mặt không cảm xúc, ánh mắt phiền muộn, nàng nhìn xuống kẻ địch phía dưới đang kêu giết rung trời, xung phong xông đến.
Sau đó, như cảm ứng được cái gì đó, nghiêng đầu nhìn thấy một người áo xanh đứng trên tường thành.
"Diệu Chân, cho mượn kim đan của ngươi dùng một chút."
Mắt hắn trong veo, sáng ngời, khí chất ngưng tụ, giữa chân mày có ý khoe khoang.
Lý Diệu Chân trợn to mắt.
Nàng có tâm pháp Thiên Tông, cảm nhận được rất rõ, tên nam nhân trước mặt hình như đã lột xác.
Lý Diệu Chân ngẩn ra: "Ngươi …"
Hắn cười sáng chói: "Ta vào tứ phẩm rồi."
Một thiếu niên phải đi bao nhiêu quãng đường mới lớn lên được? Có lẽ là cả đời, cũng có thể, là chỉ trong một đêm.
Một đêm vào tứ phẩm.
Tứ phẩm Hứa Thất An cường đại tới mức nào? Không ai biết.
Mắt Lý Diệu Chân trong một thoáng như mờ đi: "Được !"
Mất đi kim đan, đối với tu sĩ Đạo Môn, tương đương với tạm thời mất đi tu vi.
Có nhiều kim đan hơn nữa, cũng không bằng một nụ cười của quân.
Trên đầu thành, một tiếng gầm vang lên:
"Võ phu Đại Phụng Hứa Thất An, tới xông trận!"
Truyền thuyết dân gian Đại Phụng kể rằng, ngân la Hứa Thất An, ở Vân Châu một mình cản đường mấy mươi ngàn phản quân, lấy sức một mình bình định phản loạn.
Hắn há có thể khiến trăm họ thất vọng.
Trong thiên địa, một bộ áo xanh nuốt kim đan vào miệng, tung người nhảy xuống tường thành.