Ánh mặt trời lặn đỏ như máu.
Quân thủ thành Đại Phụng tắm trong ánh nắng chiều như máu, trầm trọng, trầm mặc dọn dẹp thi thể kẻ địch và đồng bào, dọn dẹp tay cụt chân gãy.
Dân binh cõng quân bị lên đầu thành, bổ sung tên và đạn pháo, tu bổ những chỗ bị phá hỏng.
Vòng công thành thứ nhất, đã thảm liệt như vậy.
Máu nhuộm đầu thành.
Nhưng trong mắt binh sĩ đều sáng ngời, vì họ đã có tín ngưỡng, có người để dựa vào.
Kiếm phù Lạc Ngọc Hành đã dùng hết rồi, mấy lá bài tẩy mình có đều đã dùng hết cả. Lòng Hứa Thất An nặng nề, im lặng nhìn một màn này.
Hắn hỏi: "Tổn thất bao nhiêu huynh đệ?"
Trương Khai Thái toét miệng, lộ một nụ cười khó coi:
"Một ngàn ba trăm người, cmn, mới công thành vòng thứ nhất, đã chết nhiều huynh đệ như vậy, nhưng tổn thất lớn nhất là pháo binh và nỏ liên châu, thứ đồ chơi này cần phải có Thuật sĩ mới sửa được, hơn nữa cũng không phải chỉ một sớm một chiều là sửa xong."
Hắn thở dài: "Ngày mai e là số người chết sẽ nhiều hơn. May mà có ngươi, nếu không trận chiến này, sẽ còn phải chết nhiều hơn vậy."
Trương Khai Thái nói xong, thấy tay Hứa Thất An giật giật, nụ cười hơi héo đi: "Ngươi bị thương thế nào?"
Hứa Thất An im lặng một lúc, chậm rãi lắc đầu: "Khá tốt, nghỉ ngơi một đêm là được, chỉ có điều… "
Hắn dừng lại, không nói tiếp.
Trương Khai Thái nhíu mày: "Trên sa trường, kỵ nhất là giấu giếm quân tình."
Hứa Thất An do dự một chút: "Ta không còn lá bài tẩy nào nữa."
Hai người rơi vào trầm mặc.
Hồi lâu sau, Trương Khai Thái thở dài: "Ngươi đi đi."
Vị kiếm khách ngày thường hiếm nói cười này, lúc này cười khổ: "Suýt nữa ta quên mất, ngươi vẫn mới chỉ là ngũ phẩm, các huynh đệ đều tưởng lầm ngươi là cao thủ tuyệt đỉnh, cũng là loại cao thủ như chúng ta.
"Ta sẽ không nói cho ai biết bí mật này đâu, ừ, ta sẽ nói là ngươi đi mời viện binh. Ngươi không còn lá bài tẩy, thì không thích hợp ở lại đây nữa. Ngày mai Nỗ Nhĩ Hách Gia nhất định sẽ nhắm chết vào quyết giết ngươi, bất kể là bởi vì trả thù, hay để nâng cao tinh thần sĩ khí."
Y đi tới bên tường, vịn tay vào thành tường, chỉ tay về phía đống lửa đo đỏ bên doanh trại địch, toét miệng:
"Ngươi nhìn đi, bây giờ lòng quân đã ổn định, có Nỗ Nhĩ Hách Gia, Khang quân không lọan được, nói không chừng ngày mai còn mang theo thù hận để công thành, bất chấp sống chết."
"Nếu ta đi, tinh thần khó khăn lắm mới ngưng tụ lại được, sẽ lại tan rã." Hứa Thất An lắc đầu.
"Đương nhiên là ngươi phải đi mời viện binh, đi báo cho triều đình, Lý đạo trưởng có thể ngự kiếm phi hành, tốc độ rất nhanh. Ta sẽ cố gắng giữ thành đến khi viện binh tới.
"Ta không đi, Ngụy Công ở lại nơi này, các huynh đệ của ta cũng ở lại nơi này, ta cũng nên ở lại. Nếu bọn ta đi, trăm họ phía sau sẽ ra sao? Bốn mươi năm trước, Vu Thần Giáo đã từng đồ sát ba châu Tương Kinh Dự, không thể lại để dẫm lên vết xe đổ."
Giọng nói của y rất thản nhiên, bình tĩnh.
Mảnh sành không thể rời khỏi miệng giếng vỡ, tướng quân khó tránh khỏi mất ở trận tiền.
Đều là nơi quy tụ tốt.
Không có viện binh, sẽ không có viện binh đâu, ít nhất, các ngươi sẽ không thể thấy chúng. Hứa Thất An há miệng, cuối cùng vẫn không đành lòng nói sự thật này ra cho Trương Khai Thái biết.
Lúc này, hắn nhìn thấy một tướng lãnh tay ấn chuôi đao đang chậm rãi đi tới, vừa đi vừa hét:
"Bên ngoài Ngọc Dương quan, chính là trăm họ Tương châu, chúng ta đã không thể lui được nữa. Đây là phản công sau cùng của Vu Thần Giáo, chỉ cần chống đỡ được công thành lần này, sẽ đủ sức để định thắng cuộc. Chúng ta còn có viện binh triều đình, nhất định phải chống đỡ được đến khi viện binh đến."
Tướng lãnh kia chợt nhìn thấy Hứa Thất An, phấn chấn nói tiếp: "Có Hứa ngân la ở đây, Vu Thần Giáo sẽ đừng mong công được thành. Nỗ Nhĩ Hách Gia kia ngày mai sẽ lại tới, nhất định phải khiến hắn chỉ có tới không có về."
Mắt binh sĩ xung quanh sáng lên.
Hôm nay Hứa Thất An đấu với Nỗ Nhĩ Hách Gia, giết Tô Cổ Đô Hồng Hùng, đánh lùi địch quân, ai cũng nhìn thấy.
Không hổ là Hứa ngân la, một kiếm đó thật là đẹp.
Có Hứa ngân la, không cần phải lo Vu Thần Giáo.
Hắn luôn khiến người ta an tâm như vậy, hắn luôn có thể hoàn thành mọi chuyện thật xinh đẹp.
Hắn chưa bao giờ để người dân Đại Phụng thất vọng.
Dưới bao ánh mắt mong đợi, Hứa Thất An yên lặng bước đi, đến một chỗ vắng vẻ, quan sát doanh trại địch phía xa, ngây người xuất thần.
Những ánh mắt sùng bái của binh sĩ vừa rồi, khiến hắn có chút xấu hổ.
"Ngươi đi không? Nếu không đi, sẽ chết."
Sau lưng, Lý Diệu Chân mặc đạo bào xuất hiện.
Hứa Thất An trầm mặc hồi lâu, cười đáp lại: "Trông ta giống người sẽ đi à?"
"Ngươi do dự rồi!"
Lý Diệu Chân lắc đầu: "Vừa rồi ngươi không hề phản đối lời của Trương Khai Thái, không phải hả."
Một quyển sách chìa ra trước mặt nàng.
Lý Diệu Chân cúi đầu nhìn, là một quyển sách mong mỏng, gần như chỉ còn lại mỗi cái bìa.
"Hết rồi, chỉ còn một trang thôi." Hứa Thất An nhìn ra xa, nói khẽ:
"Ta không muốn đi, nhưng ta không có gì để nắm chắc. Làm con người phải biết thừa nhận chỗ thiếu sót của mình, thiếu sót lớn nhất của ta chính là không đủ mạnh."
Sách pháp thuật Triệu Thủ tặng hắn, đã xài gần hết rồi.
Chỉ còn lại một trang Ngôn Xuất Pháp Tùy của Nho Gia mà thôi.
Có dùng tiết kiệm tới mấy, thì cũng tới ngày xài hết thôi. Từ ngày tới Sở châu, mặc dù hằn đã dùng rất tiết kiệm, nhưng bao nhiêu ngày như vậy, cũng dùng muốn hết rồi.
"Lúc ngươi ở hình trường kinh thành giết hai quốc công, sao không thấy ngươi bảo mình không đủ mạnh?"
Lý Diệu Chân nhìn thấy rất rõ, vai của người nam tử trước mặt run lên.
Nàng nhìn hắn, vừa thương tiếc vừa đau lòng:
"Từ khi Ngụy Uyên chết, ngươi gần như suy sụp hẳn. Mặc dù ngươi luôn vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng ta cảm giác được, ngươi đã trở nên luống cuống, không còn ngọn núi dựa, ngươi làm chuyện gì cũng không có lòng tin."
Gió đêm gào thét, mang theo ý lạnh thấu xương.
Hứa Thất An nhẹ giọng nói: "Ngươi nói không sai, trước kia ta có thể hăm hở, là bởi vì ta có nhiều chỗ dựa. Ngụy Công sẽ luôn giúp ta giải quyết mọi chuyện về mặt triều đình, ngăn cản những âm mưu dương mưu cho ta, cung cấp cho ta tài nguyên tốt nhất.
"Ta có thắc mắc gì, có khó khăn gì, có cái gì không hiểu, suy nghĩ đầu tiên đều là đi tìm ông ấy. Ngay cả hồi đó, khi yêu đạo Tử Liên phong tỏa ta.
"Ngụy Công cũng giải quyết hết cho ta. Có ông ấy, ta muốn làm gì thì làm, chẳng cần băn khoăn suy tính. Sau khi giết chết Quốc công, hoàng đế đã luôn phải nhẫn nhịn ta, bây giờ nghĩ lại, không chỉ vì Giám Chính, mà còn có cả Ngụy Công cũng che gió chắn mưa cho ta. Ông ấy không phải là thư sinh tay trói gà không chặt, cả kinh thành đều biết ta là tâm phúc ông ấy yêu thương nhất. Ngay cả hoàng đế cũng phải kiêng kỵ ông ấy."
"Bây giờ đột nhiên ông ấy nói đi là đi, ta, ta rất đau lòng, rất mờ mịt…"
Bóng người đó vẫn đứng thẳng, nhưng trong mắt Lý Diệu Chân, lại nhìn thấy sự cô đơn.
Đếm kỹ lại, thoáng nhìn thì tưởng sau lưng hắn có rất nhiều chỗ dựa, nhưng chỗ có thể dựa vào thật sự, chỉ có Ngụy Uyên mà thôi.
Mục đích của Giám Chính không rõ, không tin được. Thần Thù mượn cơ thể hắn để dưỡng cánh tay cụt, nói ngủ say là ngủ say. Chỉ có Ngụy Uyên, sẽ bất kể tất cả, hắn cầu gì được đó, che gió che mưa cho hắn.
Rạng rỡ của hắn, thanh danh của hắn, hăm hở của hắn, đều chỉ có được khi có người ngăn cản áp lực cho hắn.
Lý Diệu Chân khẽ cắn môi.
Dừng một chút, giọng hắn khàn khàn:
"Cơ bản là sẽ không có viện binh, tiên đế nhất định sẽ ra tay phá hoại từ bên trong, không ngừng kéo dài thời gian, cho dù cuối cùng có viện quân đến, thì những người này cũng không thể nhìn thấy được. Nhưng ta không dám nói, vì nếu ta nói ra, lòng quân sẽ hoàn toàn tan rã.
"Nhưng đúng là ta không đánh lại Nỗ Nhĩ Hách Gia, những binh sĩ đó, cái gì cũng không hiểu, ngây thơ nghĩ ta cái gì cũng tuyệt vời. Ngươi đi đi, ta muốn ở một mình một lúc."
Thì ra nam nhân kia có vị trí quan trọng với hắn như vậy, quan trọng đến mức ông ấy vừa mất đi, hắn liền suy sụp ngay tức khắc.
Hắn là tín ngưỡng, là chỗ dựa tinh thần của binh sĩ thủ thành, nhưng hắn thì dựa vào ai?
Chỗ hắn dựa vào đã sụp đổ, làm hắn trở nên hoảng hốt, trở nên sợ hãi, trở nên không còn tự tin.
Cũng không còn sự hăng hái ban đầu.
Lý Diệu Chân rời đi, mang theo ảm đạm và thất vọng.
Hứa Thất An đứng im trên đầu thành, nhìn bóng đêm phía xa.
Xa xa, ánh lửa hừng hực, cờ quạt rợp trời.
Trong ánh lửa, ẩn giấu bao nhiêu là tay đao phủ.
Hắn đứng im trong bóng đêm lạnh giá hồi lâu, rồi móc lá thư của Ngụy Uyên ra.
Ngụy Uyên chết rồi, tia hy vọng may mắn sau cùng của hắn đã tắt, cuối cùng cũng có thể đi đọc di ngôn được rồi.
"Hứa Thất An, nếu không ngoài dự liệu, đây sẽ là những chữ viết sau cùng của ta. Còn nhớ ta đã từng nói với ngươi, thế giới này tàn khốc hơn xa ngươi tưởng tượng không.
Lần này mang binh xuất chinh, là để phong ấn Vu thần, năm đó Nho Thánh phong ấn Vu thần, có liên quan đến một bí mật vượt qua phẩm cấp, nhưng ta không thể cho ngươi biết quá nhiều thông tin ở trong thư. Sau khi Nho Thánh qua đời, hơn một ngàn năm qua, Vu thần tích góp lực lượng, đã bước đầu chọc thủng được phong ấn.
Đây là một tai họa rất lớn đối với Trung Nguyên, đối với nhân tộc, thậm chí đối với cả Cửu Châu. Nho Gia ngày nay suy yếu, đã không còn khả năng phong ấn Vu thần. Từ sau chiến dịch Sơn Hải Quan, Giám Chính liền không hỏi thế sự, ta vẫn luôn không hiểu ông ấy muốn làm cái gì.