Vương Tư Mộ theo bản năng bưng lên chén rượu, lúc này, nàng mới phát hiện chén rượu có vấn đề, nó có màu ngọc vàng, hơi có một chút đỏ sẫm nhàn nhạt.
Lúc mới nhìn, Vương Tư Mộ cho rằng đây là cái chén ngọc tầm thường, vào tay mới phát hiện thế mà là lưu ly.
Màu sắc như ngọc, bên trong mang theo đỏ sẫm như máu... Tay Vương Tư Mộ run lên, rượu ngọt của thẩm thẩm nhất thời đổ nghiêng, rơi ở trên bàn, ở trên quần áo của nàng.
“Ai da, sao lại không cẩn thận như vậy?”
Thẩm thẩm vội vàng mang bình rượu cùng chén ném sang một bên, lấy ra khăn lau vết rượu trên quần áo cho Vương Tư Mộ.
Long Huyết Lưu Ly?!
Vương Tư Mộ ngây người, lưu ly vốn quý, mà Long Huyết Lưu Ly là một loại đất Tây Vực cực kỳ hiếm thấy nung thành, sản lượng cực thấp.
Khi Tây Vực cùng Trung Nguyên quan hệ thân mật, Long Huyết Lưu Ly thường xuyên làm cống phẩm, chảy vào Trung Nguyên, bình thường được chế tác thành dụng cụ chén rượu, bệ hạ khi mở tiệc chiêu đãi quần thần, mới có thể lấy ra sử dụng.
Theo quan hệ Tây Vực cùng Trung Nguyên dần dần lạnh nhạt, Long Huyết Lưu Ly rất nhiều năm chưa chảy vào Trung Nguyên, quý tộc kinh thành ngàn vàng khó cầu, phần lớn đều cất giữ ở trong nhà, ngẫu nhiên tự mình lấy ra sử dụng.
Nhưng tuyệt đối sẽ không dùng để đãi khách.
Nàng rất nhanh nhìn lướt qua, phát hiện trên bàn tất cả đều là chén Long Huyết Lưu Ly, là cả một bộ chén lưu ly, giá trị, giá trị đủ để mua hai tòa Hứa phủ.
Thẩm thẩm sau khi chà lau sạch sẽ cho nàng, tiếp tục rót đầy một ly, nói: “Có phải mệt mỏi hay không?”
Trong giọng nói xen lẫn thân thiết.
Gõ thì gõ, nhưng đây là tranh đấu lập trường? Bản thân bà ấy thật ra là rất coi trọng ta, chủ mẫu Hứa gia, muốn biểu đạt là ý tứ này sao...
Vương Tư Mộ mím môi không nói lời nào, trong lòng nàng có chút cảm động, nàng lĩnh hội được chủ mẫu Hứa gia tôn trọng cùng coi trọng đối với nàng.
“Đến, nếm thử món này, đều là chỉ Hứa phủ chúng ta có, bên ngoài cháu không ăn được đâu.”
Thẩm thẩm nhiệt tình giới thiệu thức ăn trên bàn, sắm vai đầy đủ nhân vật một vị nữ chủ nhân kiêm mẹ chồng tương lai.
Quả thật có mấy món ăn Vương Tư Mộ chưa từng ăn được, khiến mắt nàng sáng ngời.
Vịt nướng lớp da ngoài nướng vàng và giòn, cắt miếng, dùng vỏ mì mỏng manh bọc, đã ngon lại không ngấy; Hồng Thiêu Sư Tử Đầu (một món ăn khá nổi tiếng ở Trung Quốc. Thịt viên được tẩm ướp các gia vị và nguyên liệu như hải sâm, tôm xắt nhuyễn bao trứng cút, sau đó được rim với nước sốt có thành phần khá cầu kì) bề ngoài khó coi, nhưng vào miệng mềm mại, mặn nhạt vừa phải; Thịt kho mùi nồng đậm, mềm nhũn không ngấy...
Hứa phủ tuy là “thế gia” mới lên, nhưng tài lực không thể xem nhẹ... Vương Tư Mộ vừa nghĩ như vậy, đột nhiên ánh mắt co lại, nàng nhìn chằm chằm âu sứ nhỏ canh gà!
Thầm nhủ: ngươi không thích hợp!
Vương Tư Mộ xuất thân thế gia quan lại, bản thân lại cực có tài hoa, năng lực giám thưởng rất mạnh, nàng rất nhanh đã nhìn ra những món đồ sứ trên bàn này không đơn giản, mỗi một món đều là đồ cổ.
Đồ cổ giá trị cất chứa cực cao...
Đây không phải thường ngày nhỉ, đây không phải thường ngày nhỉ, sao có khả năng có người dùng đồ cổ làm đồ vật sử dụng hàng ngày?
Trong không khí ăn cơm yên tĩnh, trong lòng Vương tiểu thư nhấc lên sự chấn động thật lớn.
Lấy lại bình tĩnh, Vương Tư Mộ quay sang quan sát nữ quyến trên bữa, cô nương Tô Tô kia không ngồi bàn ăn cơm, cái này nói lên cô ấy cho dù gả vào Hứa gia, cũng chỉ có thể làm một tiểu thiếp.
Lý Diệu Chân tính cách đạm mặc, ôn hoà, phù hợp thân phận Thánh nữ Thiên tông của nàng.
Hứa Linh Âm cùng vị cô nương Nam Cương này, trái lại khiến Vương Tư Mộ cả kinh, thầm nhủ nào có ai ăn cơm như vậy? Họ không sợ nghẹn sao, không sợ bỏng sao, họ là đang diễn cho ta xem à?
Nếu đứa nhỏ như vậy biết diễn, vậy thì quá đáng sợ rồi.
Nhưng nếu không phải diễn trò, Hứa gia chủ mẫu người quản lý gia đình nghiêm cẩn như vậy, sao có thể dễ dàng tha thứ các nàng thất lễ như thế...
Khi Vương Tư Mộ nghĩ ngợi lung tung, một bữa cơm đã xong.
Nàng ở trong lòng làm tổng kết, chủ mẫu Hứa gia tuy thủ đoạn cao siêu, nhưng không phải chủ mẫu khí thế ép người, ngược lại, đại bộ phận thời điểm rất ôn hòa rất thẳng thắn, tựa như tiểu cô nương.
Thật sự là nữ nhân đáng sợ. =))
Hứa Linh Nguyệt nhiều nhất chỉ kế thừa ba bốn phần tiêu chuẩn của mẫu thân cô ấy, ở trong mắt Vương Tư Mộ, là cao thủ, nhưng chưa xưng là kình địch.
Về phần vị tiểu muội Hứa gia này, nàng tạm thời còn chưa có cơ hội thử.
Vì thế, sau khi ăn xong bữa trưa, Vương Tư Mộ thấy Tiểu Đậu Đinh ở trong đình viện chơi đùa, nàng liền tìm một cơ hội một mình đi ra, trong tay bưng một khay bánh ngọt, vẫy tay, cười nói:
“Linh Âm, đến chỗ tỷ tỷ.”
Hứa Linh Âm nhìn thấy đồ ăn, lon ton chạy tới.
Nó quả nhiên thích ăn, chỉ cần có ăn, thì rất dễ dàng khống chế... Trong lòng Vương Tư Mộ vui vẻ, dịu dàng nói: “Nghe tỷ tỷ của muội nói, lúc muội ở học đường bị người ta bắt nạt?”
Sức chú ý của Hứa Linh Âm đều ở trên bánh ngọt, vừa ăn, vừa tủi thân và uất ức nói: “Có thằng nhóc mập mạp cướp đồ ăn của muội...”
Nó sau đó lớn tiếng tuyên bố: “Đại oa giúp muội báo thù rồi.”
Hứa Linh Nguyệt không gạt người, thật sự có người bắt nạt nó, cho nên nó mới không đi học, đứa nhỏ đáng thương... Vương Tư Mộ xoa đầu nó, giọng điệu dịu dàng:
“Vậy muội còn muốn đến học đường không?”
Tiểu Đậu Đinh lắc đầu.
“Vậy tỷ tỷ dạy muội thế nào?”
Tiểu Đậu Đinh nhìn thoáng qua bánh ngọt, gật đầu.
Vương Tư Mộ lộ ra nụ cười vui mừng, nàng có thể dạy một ít tri thức tốc thành cho đứa nhỏ, đợi nó về phủ, đứa nhỏ này “trong lúc vô ý” ở trước mặt cha nương triển lộ tri thức mới học.
Hứa gia chủ mẫu khẳng định sẽ hỏi, Hứa Linh Âm sẽ mang chuyện mình lặng lẽ dạy nó đọc sách nói ra.
Nghĩ hẳn chủ mẫu Hứa gia sau khi biết, sẽ sinh cảm kích đối với ta, mà ta lại không tranh công...
“Đến, tỷ tỷ dạy muội số học.”
...
Sau khi ở nhà ăn Hàn Lâm viện ăn xong bữa trưa, Hứa Tân Niên cưỡi ngựa rời khỏi hoàng thành, chạy vội về nhà.
Hắn luôn cảm thấy trong lòng không yên tâm, Vương Tư Mộ tính cách rất cường thế, có chủ kiến, mà nương lại là người vui giận đều treo ở trên mặt.
Nếu Vương Tư Mộ làm ra thăm dò nhất định, khiến nương không vui, nương chỉ sợ sẽ trở mặt ngay lập tức.
Mặt khác, tất cả người trong phủ đều là một đám yêu ma quỷ quái, Linh Âm, Lệ Na, Thánh nữ Thiên tông, nữ quỷ Tô Tô, còn có đại ca quái gở nhất...
Hứa Nhị lang cảm thấy mình phải trở về khống chế cục diện chút.
Vào phủ, ở sảnh ngoài cùng sảnh trong dạo qua một vòng, chưa nhìn thấy Vương Tư Mộ, nhưng lại phát hiện hai nha hoàn của nàng đứng ở trong sảnh.
Liền hỏi: “Tiểu thư nhà các ngươi đâu?”
“Ở trong sân.” Nha hoàn cung kính trả lời.
Hứa Nhị lang ra khỏi sảnh trong, rẽ sang nội viện, quả nhiên phát hiện Vương Tư Mộ ngồi ở bên cạnh bàn đá, như là một đóa hoa giấy không có sinh khí, ngẩn người.
Hứa Linh Âm đứng ở một bên, ăn một miếng bánh ngọt, lại liếc tẩu tử tương lai một cái, muốn nhanh chóng ăn xong chạy lấy người.
Trong lòng Hứa Nhị lang trầm xuống, nghĩ, đây là làm sao vậy, có phải trở mặt rồi hay không, ta trở về vẫn là quá muộn...
“Tư Mộ, Tư Mộ...”
Hắn đi qua, nhẹ nhàng lay bả vai Vương Tư Mộ.
Vương Tư Mộ chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi thiếu thần thái, đờ đẫn nhìn hắn.
Vài giây sau, Vương Tư Mộ thấy đau thương, nắm chặt tay hắn, rơi lệ nói: “Nhị lang, muội muội huynh tức chết muội rồi! !”
“Muội và Linh Nguyệt có mâu thuẫn rồi?”
Hứa Nhị lang nhíu chặt mày, hắn nháy mắt tưởng tượng ra quá trình, Vương Tư Mộ cùng Hứa Linh Nguyệt xung đột, Hứa Linh Nguyệt vẻ mặt “tủi thân và uất ức” tìm đại ca trách cứ.
Đại ca khẳng định nói gì chọc tức người ta, mới mang Vương Tư Mộ chọc tức thành như vậy. Đại ca người này, quái gở nhất.
Vương Tư Mộ lắc đầu, nhìn về phía Hứa Linh Âm không tim không phổi, nức nở nói: “Là nó... Muội tràn đầy ý tốt dạy nó số học, nó, nó dám chọc giận muội.”
Hứa Nhị lang hít sâu một hơi, vẻ mặt phức tạp nhìn nàng: “Muội, muội cần gì tự mình chuốc lấy cực khổ chứ? Tiên sinh thư viện, Lý đạo trưởng, Sở Nguyên Chẩn, bọn họ đều bị Linh Âm chọc tức không nhẹ, huống chi là muội?”
Vương Tư Mộ không tin, nói: “Nhưng mà, nhưng mà Linh Nguyệt nói, Linh Âm không đọc sách là vì ở học đường bị bắt nạt, mà cái này cũng là sự thật, cho nên muội liền muốn dạy...”
Nàng tựa như phản ứng lại, không nói gì nữa.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau.
Trên nóc nhà nơi xa, Hứa Thất An cười ra tiếng heo kêu.
Lý Diệu Chân đá hắn một cước, nhưng bản thân cũng nhịn cười rất vất vả.