Sáng sớm.
Thiên Cơ cùng Thiên Xu dẫn dắt mật thám cấp dưới, cưỡi ngựa, chạy đến Bạch Phượng sơn ngoại ô phía Tây.
Cổng chào thật lớn viết ba chữ “Thanh Long tự”, bậc đá uốn lượn kéo dài hướng chỗ sâu trong rừng cây, kéo dài hướng chùa miếu khí phái kia nơi đỉnh núi.
Lưu lại mấy người trông ngựa, Thiên Cơ cùng Thiên Xu đi lên từng bậc, tiến vào chùa miếu.
Sau khi được đệ tử thông truyền, hai vị mật thám chữ Thiên gặp được chủ trì Thanh Long tự—— Bàn Thụ tăng nhân.
Lão hòa thượng râu bạc trắng rủ đến ngực, mặt mũi hiền lành, ngồi xếp bằng trong phòng thiền, vẻ mặt ôn hoà nói: “Hai vị đại nhân, có chuyện gì tới thăm tệ tự?”
Thiên Cơ từ trong lòng lấy ra một phần bức tranh được gấp lại, mở ra, nói: “Bàn Thụ chủ trì có nhận ra người này không?”
Hòa thượng trong bức tranh mặt vuông, mày rậm mắt to, ngũ quan thô ráp, chính là Hằng Viễn hòa thượng.
“A Di Đà Phật.”
Bàn Thụ tăng nhân chắp hai tay, nói: “Hắn là Hằng Viễn, đồ đệ của bần tăng.”
Thiên Cơ cùng Thiên Xu liếc nhau, trong mắt chợt lóe ánh sao, Thiên Cơ hơi nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm Bàn Thụ tăng nhân: “Người này có ở trong chùa không?”
Bàn Thụ tăng nhân lắc đầu: “Người này rời chùa đã có hơn hai năm, năm ấy, một đồ nhi khác của bần tăng là Hằng Tuệ mất tích, không rõ tung tích, Hằng Viễn từ khi đó đã xuống núi tìm, không về chùa nữa.
“Việc này, bất cứ một vị đệ tử nào trong chùa cũng có thể làm chứng, đại nhân nếu không tin, hỏi là biết.”
Thiên Cơ gật đầu: “Làm phiền chủ trì triệu tập đệ tử.”
Sau khi dò hỏi đệ tử trong chùa, được đáp án thống nhất, Thiên Cơ cùng Thiên Xu rời chùa, sóng vai đi ở trên bậc đá xuống núi.
Thiên Cơ chậm rãi nói: “Hơn hai năm trước, Hằng Tuệ của Thanh Long tự cùng Bình Dương quận chúa bỏ trốn, bị Lương đảng ám hại. Về sau, Hứa Thất An truy tra vụ án Tang Bạc, tra ra chuyện cũ năm xưa này.”
Thiên Xu “ừm” một tiếng: “Hòa thượng trong chùa nói, Hằng Viễn ở trong chùa nhân duyên cực kém, sau khi xuống núi liền không trở về nữa. Hắn vô cùng có khả năng đã rời khỏi kinh thành.”
Thiên Cơ trầm ngâm một lát, nói: “Hòa thượng trong chùa nói, người này thích chõ mũi vào chuyện người khác, như vậy, hắn ở kinh thành hai năm, chung quy sẽ lưu lại dấu vết, người nhận biết hắn không phải ít, phái người đi ngoại thành tìm hiểu, nhớ rõ đừng rút dây động rừng.”
...
Hứa phủ, thời gian bữa sáng.
Lệ Na húp cháo: soạp soạp soạp.
Tiểu Đậu Đinh húp cháo: soạp soạp soạp, ợ...
Người khác chậm rãi húp cháo, dùng bữa.
Hứa Nhị thúc vừa vuốt ve Thái Bình Đao, vừa nhếch miệng cười.
Thẩm thẩm cả giận nói: “Cả ngày chỉ biết sờ đao, ông ngủ cùng đao đi.”
“Được.” Hứa Nhị thúc nói xong, nhìn về phía cháu.
“Được.” Hứa Thất An gật đầu, “Thái Bình, ngươi bầu bạn Nhị thúc nhiều hơn.”
Thẩm thẩm tức giận kêu ngao ngao: “Hai chú cháu không một ai là thứ tốt.”
Nàng quay sang nhìn về phía con trai, nói: “Nhị lang, con cùng tiểu thư Vương gia kia thế nào rồi?”
“Nói cái này làm gì...” Hứa Nhị lang có chút nhăn nhó nói.
“Con không phải từng đi Vương gia sao, vậy chúng ta có phải cũng cần mời cô nương người ta tới trong nhà ngồi một chút hay không, Hứa gia ta tuy không phải thư hương môn đệ, nhưng cũng biết cấp bậc lễ nghĩa, con đi mời cô ấy đến phủ làm khách.”
Thẩm thẩm tràn đầy tư thái chủ mẫu một nhà.
Thẩm thẩm, thẩm nếu nói như vậy, vậy cháu phải mua hạt dưa ngồi hóng trước... Tinh thần Hứa Thất An rung lên.
“Cái này không hợp cấp bậc lễ nghĩa, con mời cô ấy đến phủ, danh không chính ngôn không thuận.” Hứa Nhị lang chọc thủng trình độ gà mờ của mẫu thân.
“Lấy danh nghĩa của muội, mời Vương gia tiểu thư đến phủ ngồi chút, liền hợp cấp bậc lễ nghĩa.” Hứa Linh Nguyệt nhỏ giọng nói.
Hứa Nhị lang nghĩ nghĩ, nói: “Được.”
Hứa Thất An tiếp lời: “Vậy đặt thời gian đi, đừng kéo dài quá lâu, vài ngày sắp tới.”
Thẩm thẩm nghe vậy, không khỏi nhìn về phía đứa cháu: “Đại lang nhiệt tình như vậy làm gì?”
Cháu không phải nhiệt tình, cháu là sốt ruột không chờ nổi thấy thẩm bị con dâu tương lai treo lên đánh... Hứa Thất An thầm nhủ, hắn cảm thấy kiếp sống tra án buồn tẻ vô vị, rốt cuộc có chút việc vui.
Tiếp theo, hắn lại nhìn về phía Hứa Linh Nguyệt.
Là Vương Tư Mộ treo lên đánh mẹ chồng tương lai, hay là em chồng giục ngựa giết ra, lực chiến chị dâu, cứu nương trong nguy nan?
Cái này so với câu lan hí khúc còn thú vị hơn nhiều.
“Ta kẻ làm đại ca này, tự nhiên cần quan tâm hôn sự Nhị lang. Hôn sự của Nhị lang quyết định rồi, hôn sự của Linh Nguyệt mới tiện lên lịch.” Hứa Thất An phát hiện có chuyện lạ nói.
Hứa Linh Nguyệt cúi đầu, trong mắt đẹp chợt lóe ánh sao.
“Cũng đúng!” Thẩm thẩm rất tán đồng.
Chấm dứt bữa sáng, Hứa Thất An quay về phòng, nhìn Chung Ly ngồi ở bên cạnh bàn ăn cơm.
Tóc đen hỗn độn hơi tách ra, lộ ra cái miệng anh đào nhỏ nhắn, như con thỏ gặm củ cải khẽ mấp máy.
Tuy chưa bao giờ thấy tận mặt Chung Ly, nhưng ngẫu nhiên lộ ra mắt hoặc môi, có thể nhìn ra là mỹ nhân ngũ quan rất tinh xảo.
“Đi đi đi, ta cần viết bản ghi nhớ.”
Hứa Thất An mang nàng từ bên bàn sách đuổi đi.
Chung Ly ôm bát, ngồi xổm bên giường tiếp tục ăn.
“Buổi sáng hôm nay tu luyện “Ý”, nhanh chóng hỗn hợp các loại tuyệt học vào trong một đao, Thiên Địa Nhất Đao Trảm + Tâm Kiếm + Sư Tử Hống + Thái Bình Đao. Ta có dự cảm, khi ta tu thành “Ý”, ta sẽ tung hoành cảnh giới tứ phẩm này.
“Buổi chiều đi hẹn hò với Lâm An, hôm trước “không cẩn thận” sờ vòng eo nhỏ của Lâm An, thực mềm mại.”
“Ngày mai không thể ở nhà, cần đi chỗ vợ người đã chết mà ngủ, không thiếu được còn cần dẫn nàng ra ngoài dạo phố, đi ra ngoài chơi.”
“Buổi sáng ngày kia đi Hoài Khánh phủ gặp nữ thần cao ngạo lạnh lùng của ta một lần, cũng không tiện xa cách nàng, đã lâu chưa nói chuyện phiếm với nàng, tâm tình cùng một mỹ nhân học thức phong phú, là một chuyện làm người ta hướng tới.
“Buổi chiều đã đáp ứng Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu, câu lan nghe khúc. Giáo Phường Ty, ài, không đi Giáo Phường Ty nữa.”
“Ngày kia đã đáp ứng Lý Diệu Chân, mua lương thực phát cháo. Nữ hiệp ngu xuẩn này, ta nói với nàng, cho người ta cá không bằng dạy người ta câu cá. Nhưng nữ hiệp ngu xuẩn nói, ngươi có thể dạy người ta câu cá cái gì? Ta thế mà không có lời nào để chống đỡ.
“Buổi chiều, mang Lệ Na cùng Thải Vi còn có Tiểu Đậu Đinh đi tửu lâu ăn ăn ăn...”
“Tiếp theo, lại phải đi chỗ vợ người đã khuất ngủ...”
Viết đến nơi đây, Hứa Thất An cảm giác chỗ nào không đúng.
Ồ, chính sự của ta đâu? Vụ án ta muốn điều tra đâu?
Hắn ở cuối bản ghi nhớ viết: “Hứa Thất An ơi Hứa Thất An, ngươi không thể suốt ngày lưu luyến ở bên cạnh nữ nhân, xem nhẹ chính sự.”
Vài giây sau, hắn mang câu này gạch đi, đổi thành: “Ta cần một quyển 《 La đại sư thời gian quản lý học 》.”
Vô cùng phiền muộn viết xong bản ghi nhớ, nhìn Chung Ly ăn xong đồ ăn sáng, ngồi xếp bằng ở trên giường tu hành, thầm nhủ vẫn là ngũ sư tỷ tốt, im lặng ở lại trong ao cá.
Đã không đòi hỏi, lại không chậm trễ ngươi làm chánh sự.
Lúc này, lão Trương gác cổng chạy tới, ở cửa nói: “Đại lang, có người tìm ngươi.”
Hứa Thất An nghe vậy, đáp lại: “Ai?”
“Là cô nương, tự xưng Mai Nhi.”
Mai Nhi, thiếp thân nha hoàn của Phù Hương... Hứa Thất An im lặng một lát, nói: “Dẫn nàng đi sảnh ngoài, ta lập tức qua đó.”
Hắn mang bản ghi nhớ kẹp ở trong sách, dặn dò Chung Ly: “Đừng đọc lén nha.”
Chung Ly nhu thuận gật đầu.
Rời phòng, xuyên qua sân trong, tới sảnh ngoài, hắn thấy Mai Nhi mặt mày thanh tú ngồi ở bên ghế dựa, thẳng lưng, ngồi nghiêm chỉnh, như là có chút khẩn trương.
Bàn trà cạnh tay đặt một cái túi vải nhỏ.
“Mai Nhi.”
Hứa Thất An bước vào sảnh, hướng thiếu nữ hoảng hốt đứng dậy đè tay xuống, nhẹ nhàng nói: “Có phải gặp cái gì phiền toái hay không?”
Khác với trước kia, Mai Nhi mặc rất mộc mạc, mặt mộc hướng lên trời, so ra kém xa nàng khi ở Ảnh Mai tiểu các trang điểm xinh đẹp.
Hắn đoán Mai Nhi có thể là ở Giáo Phường Ty bị ức hiếp.
“Hứa Ngân la... Không, Hứa công tử.”
Mai Nhi lắc lắc đầu, nói: “Ta đã không ở Giáo Phường Ty nữa, Phù Hương nương tử trước khi đi, mang bộ phận tích tụ để lại cho ta, để ta dùng chúng nó chuộc thân cho mình. Ta tính về nhà hầu hạ cha nương. Sau đó, lại tìm người thành thật gả cho.”
Gặp quỷ rồi, người thành thật rốt cuộc gây tội nghiệt gì, vì sao ngay cả thế giới khác cũng phải đối đãi bọn họ như vậy... Hứa Thất An cười ôn hòa, “Cho nên, ngươi là đến từ biệt ta?”
Có thể hoàn lương, cũng là rất tốt, Phù Hương có lòng, hy vọng nàng bây giờ mạnh khỏe.
Mai Nhi lắc đầu lần nữa: “Phù Hương nương tử trước khi đi, có vài món đồ bảo ta chuyển giao cho ngươi.”
Con ngươi Hứa Thất An hơi co lại.