Mai Nhi mang bao vải nhỏ hai tay dâng lên, thi lễ, dịu dàng nói: “Hứa công tử, vậy, nô tỳ cáo lui trước.”
“Đợi chút!”
Hứa Thất An tiếp nhận bao vải, chưa mở ra, nhìn tiểu nha hoàn thanh tú, hỏi: “Nhà ngươi ở nơi nào?”
“Nhà nô tỳ ở huyện Tiêu Thạch.” Mai Nhi nhỏ giọng nói.
Huyện Tiêu Thạch ở ngay địa giới kinh thành, hướng Đông Bắc, từ phía Bắc xuất phát, thuê một chiếc xe ngựa, hai ngày có thể đến.
Mai Nhi không phải con cháu quan lại phạm tội, nàng là bị người nhà bán vào Giáo Phường Ty.
Tỳ nữ như nàng bị bán vào Giáo Phường Ty kinh thành, bình thường đều là gia đình nghèo khổ ở kinh thành, hoặc quanh kinh thành. Không có khả năng có người ngàn dặm xa xôi chạy tới kinh thành bán con gái, có cái lộ phí đó, cũng không cần bán con gái.
Về phần cha nương nàng, năm đó bán nàng vào Giáo Phường Ty hoàn toàn là xuất phát từ bất đắc dĩ, năm ấy thiên tai lớn, cả nhà cũng sắp không còn cháo mà húp, mang nàng bán đi, tốt xấu có đường sống.
Phù Hương cho dù có bạc để lại cho nàng, nhưng Giáo Phường Ty loại địa phương ăn tươi nuốt sống này, khẳng định ở trên chuộc thân mượn cơ hội bắt chẹt nàng, nàng một nữ tử yếu ớt, nếu bạc mang về quá ít, người nhà chỉ sợ sẽ không đối đãi nàng tốt bao nhiêu...
Thấy nàng quần áo mộc mạc, Hứa Thất An trầm ngâm chút, sờ tay vào trong ngực, khẽ úp mặt gương, lấy ra một tấm ngân phiếu giá trị năm mươi lượng đưa qua.
“Hứa công tử, ta không thể lấy.” Mai Nhi liên tục lắc đầu.
“Ngươi cùng Phù Hương chủ tớ một hồi, ta bỏ chút sức cũng là điều phải làm.” Hứa Thất An cười nói.
Trong mắt Mai Nhi chứa đầy nước mắt, nức nở nói: “Trong lúc Phù Hương nương tử bệnh nặng, trong lòng nô tỳ từng hận ngài, hận ngài bạc tình quả nghĩa. Nô tỳ sai rồi, ngài là nam nhân thật sự có tình nghĩa, Phù Hương nương tử bạc mệnh, không có phúc...”
Hứa Thất An có chút xấu hổ, hắn sớm đã biết Phù Hương bệnh nặng, chỉ là chưa nghĩ ra đối mặt nàng như thế nào.
Về phần thân phận của nàng, từ khi Chung Ly vạch trần thần hồn đối phương không trọn vẹn, thân là cảnh sát hình sự lâu năm, lúc ấy hắn đã mang rất nhiều nghi hoặc trước kia xâu chuỗi lại.
Ví dụ như Yêu tộc vì sao sẽ biết hắn khí vận quấn thân...
Ví dụ như Yêu tộc vì sao phải mang cái tay cụt của Thần Thù vụng trộm giấu vào trong nhà hắn...
Bình thường mà nói, người thần hồn không trọn vẹn, không có khả năng an ổn, hoặc là si ngốc, hoặc là người thực vật.
Tiễn bước Mai Nhi, Hứa Thất An ngồi ở sảnh ngoài, mở bọc đồ ra.
Bên trong là hai phong thư, một quyển sách, một cái vòng tay ngọc Hoàng Du.
Một phong thư là lúc trước đi Vân Châu, đi ngang qua Thanh Châu viết. Một phong là lúc đi Sở Châu tra án, đi ngang qua Giang Châu huyện Hoàng Du viết.
Hứa Thất An vừa định cầm vòng tay cùng hai phong thư buông xuống, bỗng cảm thấy xúc cảm không đúng, mở ra lá thư Thanh Châu này, đổ ra một cánh hoa sen khô cứng nhăn nhúm.
Vốn đối với cái chết của Phù Hương, chỉ là có chút cảm giác thương tích, Hứa Thất An bỗng có loại cảm giác như hít thở không thông.
Thì ra từ đầu tới cuối, ta tặng cho muội, chỉ có những thứ này mà thôi...
Hắn mở thư ra yên lặng đọc, chua xót trong lòng thật lâu không tiêu tan, nhớ lại quá khứ bên vị hoa khôi kia.
Trước kia ở trên diễn đàn đi dạo, từng nghe người ta nói, thân thiết bi thương thật sự không phải có tính bùng nổ khóc lớn một hồi, mà là nửa hộp sữa khi mở tủ lạnh, Vạn Niên Thanh trên cửa sổ theo gió khẽ đong đưa, chăn nhung gấp ở trên giường, còn có buổi chiều yên tĩnh máy giặt quần áo truyền đến từng đợt tiếng xôn xao.
Hít sâu một hơi, hắn cẩn thận thu lại phong thư cùng vòng thư, mang sức chú ý chuyển dời đến trên thư.
Bìa sách màu lam, không có tên sách, sau khi mở ra đọc, mới phát hiện là một ít tuỳ bút Phù Hương viết, chữ viết đẹp, ghi lại một ít mẩu chuyện cũ cổ quái.
Trên sách nói, có một vách núi cao ngất trong mây, có một con ưng già nua ở, chim ưng có sáu đứa con, một ngày nào đó, con của chim ưng bị bắt nạt, trở về tìm chim ưng khóc kể.
Chim ưng mặc kệ, chỉ là yên lặng đứng ở trên vách núi, nhìn chăm chú vào mặt đất.
Vì thế, con của chim ưng bay đi, không còn trở về nữa.
Ở phía dưới vách núi, là một rừng cây nguy hiểm, trong rừng cây có một con hổ, hổ sinh bệnh, không thể bắt giữ con mồi nữa, vì thế phái hồ ly dưới trướng nó, dụ dỗ động vật nhỏ vào hang núi, để thỏa mãn dạ dày của lão hổ.
Hồ ly cho rằng lão hổ không tách rời nó được, vì thế cũng biết dần dần bành trướng, nó liên hợp bầy sói, ăn luôn thỏ trắng nhỏ thân phận cao quý.
Lão hổ biết, lựa chọn coi như không thấy, bao che hồ ly.
Hầu vương tràn ngập trí tuệ trong rừng rậm phát hiện không thích hợp, phái khỉ dưới trướng đi thăm dò hồ ly. Lão hổ vì không để chuyện hồ ly dụ dỗ động vật nhỏ bại lộ, liền nói với mãng xà:
‘Ngươi đi tìm gấu đen, nói con của hắn bị hồ ly ăn rồi.’
Gấu đen sau khi biết rất phẫn nộ, xông vào nhà hồ ly, mang hồ ly giết đi.
“Có ý tứ gì?”
Hứa Thất An cau mày, trầm ngâm hồi lâu, không nghĩ ra câu chuyện xưa này lộ ra là cái gì.
Có cảm giác Déjà vu nồng đậm, nhưng trong thời gian ngắn, lại không nhớ ra được.
Hắn không nghĩ nhiều, quay về nội viện, mài giũa đao ý, tu luyện Thiên Địa Nhất Đao Trảm.
Sau khi dùng xong bữa trưa, hắn cưỡi lên con ngựa cái nhỏ ‘cọc cọc cọc’ đi câu lan, ở trong câu lan dịch dung đổi trang, đi bộ rời khỏi, sau đó tới nhà riêng hẹn sẵn, vào xe ngựa của Lâm An.
Lại ngồi xe ngựa của công chúa hoàng thất, bánh xe lăn, đi vào hoàng thành.
Khi tới gần khu vực tôn thất tụ tập, đối diện cũng có một chiếc xe ngựa gỗ tử đàn chế tạo xa hoa đi tới.
“Dừng xe!”
Trong xe ngựa chạy tới trước mặt truyền đến thanh âm lạnh lùng của Hoài Khánh.
Hai chiếc xe ngựa ngừng lại, Hoài Khánh mở cửa xe, ngồi ở bên cửa sổ, thò ra một nửa khuôn mặt thanh lệ xinh đẹp tuyệt trần, nói: “Lâm An, ngươi không phải nói mấy ngày nay thân thể không khoẻ, đây là đi đâu?”
Con mẹ nó... Hứa Thất An ngồi ở trong xe ngựa, sắc mặt cứng ngắc.
Vụng trộm hẹn hò với em gái, bị chị nửa đường đụng phải.
Hoài Khánh nhíu nhíu mày, nói: “Sao không nói lời nào?”
Ta muốn là La đại sư thời gian quản lý học, không phải La đại sư lật xe học... Đầy đầu óc Hứa Thất An đều là lời nhảm, hắn bóp cổ họng, dùng sức ho khan vài tiếng, sau đó, chưa trả lời Hoài Khánh, thản nhiên dặn dò xa phu:
“Đi.”
Sau ngũ phẩm, hắn có thể hoàn mỹ khống chế thân thể của mình, bao gồm dây thanh, lâm thời phát ra giọng nữ chói tai cũng không khó. Về phần giống hay không, có ho khan lót đường, Lâm An thân thể không khoẻ thanh âm xuất hiện một chút biến hóa, cũng là điều có thể lý giải.
Hy vọng Hoài Khánh chưa phát giác được...
Cả buổi chiều đều lêu lổng với Lâm An, cùng nàng nói chuyện, chơi cờ, uống trà, ngẫu nhiên có tiếp xúc cơ thể, càng thêm hòa hợp cùng tự nhiên.