TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 655: Thân phận của Cừu Khiêm (2)

“Đúng rồi...”

Đột nhiên Kim Liên đạo trưởng quay đầu nhìn về phía Sở Nguyên Chẩn: “Ta bảo ngươi mang việc này nói cho Lạc Ngọc Hành, ngươi có chuyển lời không?”

Sở Nguyên Chẩn kỳ quái nhìn ông một cái, không rõ đạo trưởng cố ý đề cập việc này có dụng ý gì, vừa gật đầu, vừa nói: “Tự nhiên chuyển lời rồi.”

Kim Liên đạo trưởng vội vàng truy hỏi: “Nàng nói cái gì?”

“Quốc sư chỉ nói hai chữ “bảo trọng”.” Sở Nguyên Chẩn sắc mặt như thường nói, quốc sư chính là một vị nữ tử tính tình lạnh nhạt như thế, không có khả năng dặn dò quá nhiều.

Kim Liên đạo trưởng nhíu nhíu mày, có chút chờ mong, có chút vội vàng hỏi: “Nàng, nàng có cho ngươi cái gì không?”

Sở Nguyên Chẩn cả kinh, nói: “Đạo trưởng ngươi ngay cả cái này cũng có thể đoán được... Quốc sư quả thật tặng ta một bùa hộ mệnh.”

“Mau, mau lấy ra...”

Kim Liên đạo trưởng vội vàng nói, mặc cho ai cũng có thể nhìn ra ông ngạc nhiên lẫn vui mừng cùng vội vàng.

Sở Nguyên Chẩn nhíu nhíu mày, từ trong lòng lấy ra một cái bùa hộ mệnh giấy vàng gấp thành, xỏ dây thừng đỏ: “Đây chỉ là bùa hộ mệnh bình thường, cũng không có tác dụng gì...”

Thật ra Sở trạng nguyên không muốn lấy ra, đây là quốc sư tặng cho hắn, xem như một phen tâm ý của “trưởng bối”.

Kim Liên đạo trưởng đưa tay, cầm lấy bùa hộ mệnh, trong ánh mắt lộ ra một chút như trút được gánh nặng, sau đó, ông làm một động tác khiến mọi người đầy phòng không ngờ tới...

“Hứa Thất An, bùa hộ mệnh này ngươi cất kỹ.”

Sở Nguyên Chẩn: “? ? ?”

Mọi người đều nhìn về phía Hứa Thất An.

“Đạo trưởng, vì sao cho ta?” Hứa Thất An vẻ mặt mờ mịt.

Đạo trưởng, Sở Nguyên Chẩn muốn ăn ta, ngươi xem ánh mắt hắn, ngươi mau nhìn ánh mắt hắn đi...

Kim Liên đạo trưởng giống như lại biến thành lão tiền bạc trầm ổn lão luyện kia, cười ha ha nói: “Chớ hỏi, ngày mai là biết. Ừm, một cửa cuối cùng do ngươi tới thủ, canh giữ ở ngoài ao.”

Hứa Thất An mờ mịt, thu được Kim Liên đạo trưởng truyền âm: “Trong lúc nguy cấp, đốt bùa hộ mệnh, hướng nàng cầu viện.”

Cầu viện? Hướng Lạc Ngọc Hành sao, đừng đùa nha đạo trưởng, ta cùng dì nhỏ không quen, nàng tặng ta một phù kiếm, đã là rất nể tình, ta sao còn có thể hết lần này tới lần khác làm phiền nàng...

Ngươi đây là đang làm khó ta! Hứa Thất An rất muốn khua tay nói: giao tình không tới giao tình không tới.

Nhưng xuất phát từ hiểu biết đối với lão tiền bạc, nếu không có nắm chắc, Kim Liên đạo trưởng là sẽ không làm ra quyết định như vậy.

Kim Liên đạo trưởng đây là ý tứ gì, dựa vào cái gì mang bùa hộ mệnh quốc sư tặng ta đưa cho Hứa Thất An... Sở Nguyên Chẩn cau mày, cảm giác mình bị mạo phạm rồi.

Nhưng hắn là người cơ trí hơn nữa bình tĩnh, am hiểu phân tích (tưởng tượng), quay sang tự hỏi dụng ý của Kim Liên đạo trưởng, triển khai một trận bão trong đầu óc.

Lý Diệu Chân và Hằng Viễn đại sư hoang mang tương tự, nhưng chưa nghĩ nhiều như vậy.

Cái này không phải ngốc, mà là không thích cân nhắc lung tung mà thôi.

Lệ Na mới là ngốc, từ đầu tới đuôi đều không tính động não, hết sức quý trọng tế bào não của mình.

Lúc này, Thu Thiền Y bọn mấy nữ đệ tử bưng đồ ăn nóng hầm hập tới, hương thơm nháy mắt tràn đầy phòng.

Canh gà mái, giò heo, tôm hấp, bánh ngô, thịt dê hấp, thịt nướng... Bày đầy một bàn.

“Ực...”

Hứa Thất An cùng Lệ Na đồng thời nuốt nước miếng.

“Hứa công tử, đây là phòng bếp chuẩn bị cho ngươi, chỉ chờ ngươi tỉnh lại ăn.” Thu Thiền Y giọng giòn tan nói.

“Đúng vậy đúng vậy, Thiền Y sư muội tự tay làm.” Một vị nữ đệ tử che miệng cười khẽ.

Khuôn mặt Thu Thiền Y đỏ lên.

Hứa Thất An vội vàng cảm ơn, sau đó có chút xấu hổ liếc Kim Liên đạo trưởng cùng Bạch Liên đạo cô, phát hiện bọn họ vẻ mặt như thường, cũng chưa bởi đệ tử hoài xuân mà cảm thấy không vui.

“Vậy không quấy rầy nữa.” Kim Liên đạo trưởng gật đầu, dẫn đầu rời khỏi.

Đám người Sở Nguyên Chẩn theo sau rời đi.

Lệ Na chưa đi, hai chân của nàng bị phong ấn rồi, con ngươi màu xanh thẳm nhìn chằm chằm Hứa Thất An.

“Cùng nhau ăn đi.”

Hứa Thất An bất đắc dĩ nói, sau đó cầm lấy bánh ngô, phối hợp thịt nướng cùng thịt dê ăn.

“Hứa công tử, mùi vị thế nào?” Thu Thiền Y mím môi, chờ mong hỏi.

“Thiền y sư muội tay nghề vô cùng tốt.”

Hứa Thất An giơ ngón tay cái, khen một tiếng, tiếp theo thở dài nói: “Chỉ là trà nghệ kém chút.”

“Ta trà nghệ cũng rất tốt.” Thu Thiền Y tủi thân và uất ức giải thích.

Hứa công tử cũng chưa từng uống nước trà nàng pha, đã võ đoán như vậy... Khuôn mặt nhỏ của nàng xị ra, cảm giác bị Hứa công tử khinh thường.

“Ta nói là trà xanh.”

Hứa Thất An cười tủm tỉm nói: “Nhà ta có một muội tử, tuổi tương đương ngươi, nhưng trà nghệ so với ngươi mạnh hơn nhiều. Có rảnh giới thiệu các ngươi làm quen, hướng muội ấy học tập nhiều hơn chút.”

Tô Tô thuộc loại quyến rũ yêu diễm, loại nữ nhân này, chỉ có trà xanh có thể khắc chế.

Vừa rồi đổi thành Linh Nguyệt, sẽ nức nở khóc lên ngay tại chỗ, sau đó “tủi thân và uất ức” canh ở bên ngoài, canh một đêm, nếu có thể cảm lạnh thì càng tốt.

Tô Tô sau đó sẽ bị đóng lên nhãn “ác quỷ”.

Cơm no rượu say, Hứa Thất An đuổi đi đám nữ nhân bọn Thu Thiền Y, ở trong sân hô hai tiếng: “Dương sư huynh!”

Bóng người áo trắng đáp lại kêu gọi mà đến, đưa lưng về phía hắn, thản nhiên nói: “Trời không sinh Dương Thiên Huyễn ta...”

Mọi người cũng thân quen như vậy rồi, ngươi làm màu cũng không có khoái cảm gì rồi chứ... Hứa Thất An lạnh lùng ngắt lời: “Đại Phụng vạn cổ như đêm dài.”

Dương Thiên Huyễn nghẹn, lạnh như băng hỏi: “Chuyện gì?”

“Muốn mời Dương sư huynh giúp ta khắc một tòa trận pháp cách âm, tốt nhất còn có thể ngăn cách nhìn trộm. Ta kế tiếp phải làm một chuyện rất cơ mật.” Hứa Thất An nói thẳng.

“A, ngươi không sợ ta nghe lén?” Dương Thiên Huyễn trêu tức hỏi lại.

“Ài, ta ai cũng không tin, chỉ tin Dương sư huynh. Dương sư huynh là người phẩm cách cao thượng nhất từ xưa đến nay.” Hứa Thất An thành khẩn nói.

“Ngươi rất có ánh mắt đấy.” Dương Thiên Huyễn phi thường hưởng thụ.

Trong phòng, Hứa Thất An đóng lại cửa sổ, mở ra túi thơm, một lần nữa thả ra hồn phách Cừu Khiêm.

Gió âm thổi lên, nhiệt độ trong phòng hạ thấp.

Cừu Khiêm giống đứa con ngu ngốc nhà địa chủ, ngây ngốc lơ lửng giữa không trung.

“Ngươi tên là gì?” Hứa Thất An thử hỏi một câu.

“Cơ Khiêm.”

Cừu Khiêm đờ đẫn trả lời.

Hứa Thất An trầm ngâm, tìm từ một lát: “Ngươi rốt cuộc là thân phận gì?”

“Đại Phụng hoàng tộc.”

Dây thanh Cừu Khiêm không lên xuống, lại ở trong đầu Hứa Thất An nhấc lên thủy triều, nhấc lên sóng thần, tạo thành hiệu quả như núi sập đất nứt.

Hắn là hoàng tộc Đại Phụng?! Khó trách hắn họ Cơ, không đúng, hoàng tộc Đại Phụng có nhân vật này?

Các loại ý niệm lóe lên, Hứa Thất An cố gắng để mình bình tĩnh trở lại, trầm giọng hỏi: “Một chi nào?”

Hắn sở dĩ hỏi như vậy, là vì xác định trong tôn thất kinh thành tuyệt đối không có nhân vật này, Đại Phụng quốc tộ kéo dài sáu trăm năm, trổ cành ra lá, chi nhánh quá nhiều, vị Sở Khiêm này, hoặc là bàng chi, hoặc là con tư sinh của vị nào đó.

Bởi vậy mới hỏi hắn là một chi nào.

Cừu Khiêm lẩm bẩm: “Năm trăm năm trước nhất mạch chính thống.”

Hứa Thất An suýt nữa không khống chế được vẻ mặt của mình, cánh tay run mạnh lên một phát.

Chính thống của năm trăm năm trước, nói cách khác, hắn là hậu duệ vị tiên hoàng kia bị Võ Tông hoàng đế chém giết? Vị tiên hoàng kia còn có huyết mạch lưu lại sao? Không phải nói huyết mạch vị hoàng đế kia chết ở trong tay gian thần sao...

Ặc, đoạn lịch sử đó nhất định gặp phải soán vị, sách sử không thể tin, nhưng Võ Tông hoàng đế hùng chủ như vậy, sẽ không biết đạo lý nhổ cỏ tận gốc.

“Ngươi ở trong tộc địa vị thế nào?”

“Ta là con trai trưởng của phụ thân.”

“Phụ thân ngươi là ai?”

“Ông tên Sở Tiêu, hắn chắc chắn trở thành chủ nhân chung của Cửu Châu, thay thế Nguyên Cảnh Đế...”

Một chi kia của năm trăm năm trước, trở về báo thù? Ta giết một tên “thái tử” à... Hứa Thất An ngây ra rất lâu, cố gắng tiêu hóa tình báo kinh thiên động địa này.

Sau đó, hắn hỏi tiếp: “Khí vận trên thân ta là chuyện gì xảy ra?”

Hắn tính trước không hỏi tình báo tương quan họ Cơ, đến thẳng vấn đề trung tâm.

“...” Cừu Khiêm im lặng, im lặng.

Ta có chút kích động quá mức rồi... Hứa Thất An hít sâu một hơi: “Khí vận trên thân Hứa Thất An là chuyện thế nào?”

“Khí vận trên người hắn là vị đại nhân kia để lại trong cơ thể hắn, là trợ lực hoành đồ bá nghiệp của chúng ta, là căn cơ đối kháng Giám Chính, là một bước quan trọng nhất trong kế hoạch tranh giành Trung Nguyên của chúng ta.”

Lúc nói những lời này, sắc mặt đờ đẫn của Cừu Khiêm xuất hiện sinh động hiếm thấy.

Chuyện này, tựa như khắc ở sâu trong linh hồn hắn.

“Vị đại nhân đó là ai?” Hứa Thất An da mép run rẩy.

Một vấn đề sau hắn hầu như muốn thốt ra: vì sao phải mang khí vận gởi lại ở trên người ta.

Lúc này, vẻ mặt Cừu Khiêm xuất hiện vặn vẹo, giãy dụa rõ ràng.

...

Bóng đêm yên tĩnh, côn trùng kêu vang chói tai.

Trên sườn núi ngoài rừng rậm, mấy con sài lang đang gặm xác chết, trong miệng phát ra tiếng thị uy “grừ grừ”, dọa đồng bạn.

Một đôi chân xỏ giày trắng từ không trung hạ xuống, nhẹ nhàng đáp ở bên cạnh thi thể không đầu của Cừu Khiêm.

Đó là một người trắng thuần như tuyết, áo trắng giày trắng cùng tóc đen nhánh hình thành đối lập rõ ràng, trên mặt hắn bao phủ nhiều tầng sương mù, giống như không thuộc về thế giới này.

Sự tồn tại của hắn bị giảm xuống vô hạn, hắn cũng chưa che giấu động tĩnh, nhưng sài lang xung quanh gặm tập trung làm việc của mình gặm ăn, chúng nó vốn nên vô cùng sâu sắc, thế mà lại đều chưa phát hiện bóng người áo trắng xuất hiện.

Bóng người áo trắng cúi đầu, nhìn lướt qua cái xác vô cùng thê thảm, không có vẻ mặt gì dời ánh mắt đi, nhìn phía Nguyệt thị sơn trang.

Hắn nhìn chăm chú thật lâu, khẽ cười một tiếng.