“Vù...”
Một trận gió âm từ trong túi thơm lướt ra, nhiệt độ trong phòng nhanh chóng giảm xuống, một bóng người hư ảo xuất hiện, lơ lửng ở không trung.
Gã gương mặt dại ra, đôi mắt vô thần.
Người ta sau khi chết, hai hồn “Thiên Địa” lập tức rời cơ thể, ở trạng thái đần độn. Nhân hồn nấp trong cơ thể bảy ngày sau mới ra, lúc này, hai hồn Thiên Nhân sẽ tới tìm Nhân hồn.
Ba hồn tập hợp đủ, thì có thể tìm về ký ức lúc còn sống, thoát khỏi đần độn.
Cách nói tuần đầu, đó là bởi vậy mà đến.
“Người trẻ tuổi này thân phận không tầm thường, rõ như lòng bàn tay đối với khí vận trong cơ thể ta, ta có lẽ có thể từ trên người hắn hỏi ra cơ mật trung tâm...”
Hứa Thất An hít sâu một hơi, cảm giác tim đập nhanh hơn, máu sôi trào, rất lâu rồi chưa kích động như vậy.
Đúng lúc này, vành tai hắn khẽ động, nghe thấy ngoài sân truyền đến giọng nũng nịu của Tô Tô: “Nha, ngươi không thể vào, phu quân nhà ta đang nghỉ ngơi, không cho bất luận kẻ nào quấy rầy.”
Sau đó là thanh âm không quá vui vẻ của Thu Thiền Y: “Ta chỉ vào nhìn một cái.”
“Thiền Y đạo trưởng tuy là người xuất gia, nhưng cũng nên biết nam nữ thụ thụ bất thân, đêm hôm, nào có ai chui vào trong phòng nam nhân.”
“Hứa công tử đối với Thiên Địa hội có ân lớn, ta vào phòng thăm làm sao vậy, người xuất gia phong quang tễ nguyệt, không thẹn với lương tâm.”
“U, còn không thẹn với lương tâm, Thiên Địa hội các ngươi ba mươi tư đệ tử, sao chỉ một mình ngươi tới đây? Còn không phải tham thân thể hắn.”
“Ngươi ngươi ngươi...” Thu Thiền Y đỏ bừng cả mặt.
“Ngươi cái gì mà ngươi, một bộ dáng thiếu nữ hoài xuân, cô nãi nãi là người từng trải, trong lòng con nhóc ngươi nghĩ cái gì, ta còn có thể không biết à?” Tô Tô chống hông, giống một con gà mái nhỏ hiếu chiến:
“Phu quân nhà ta háo sắc như mạng, bụng đói ăn quàng, ta khuyên cô nương vẫn là giữ khoảng cách, nghĩ sâu chút, nếu không phá tấm thân xử nữ, cuối cùng bị bội tình bạc nghĩa, nói ra cũng không dễ nghe.”
Tô Tô a một tiếng: “Hoặc là, cái này đúng với lòng Thiền Y đạo trưởng kẻ dưới này?”
“Ta, ta đi tìm Kim Liên sư thúc...”
Thu Thiền Y một tiểu cô nương, nào đấu lại lão quỷ Tô Tô, xấu hổ và giận dữ dậm chân, chạy đi.
Đi tìm Kim Liên đạo trưởng à... Hứa Thất An nhìn hồn phách lơ lửng ở trong phòng, thở dài, yên lặng thu hồi túi thơm.
Hắn bỗng ý thức được mình quá mức nóng vội, trong sơn trang có cao thủ như đám Sở Nguyên Chẩn, tai thính mắt tinh, cho dù không cố ý nghe lén, nhỡ đâu đi ngang qua, trong nháy mắt liền mang bí mật lớn nhất của hắn nghe được.
Trước để bọn Kim Liên đạo trưởng an tâm, sau đó tìm Dương Thiên Huyễn bố trí trận pháp cách âm... Hứa Thất An mang túi thơm treo về bên hông, mở cửa, hướng Tô Tô ngoài sân vẫy vẫy tay.
Tô Tô hai tay để sau lưng, bước chân nhẹ nhàng vào phòng, trong miệng hát tiểu khúc.
“Xem ra ngươi tràn đầy cảm giác gửi gắm đối với thân phận của mình.” Hứa Thất An vui mừng nói.
Vị nữ quỷ xinh đẹp vô song này, tuy ngoài miệng kháng cự, nhưng trong lòng lại rất thật thà, sớm nhập vai thân phận tiểu thiếp Hứa gia, ôm địch ý mãnh liệt đối với nữ nhân ý đồ câu dẫn phu quân nhà mình.
“Ta chỉ là cảm thấy phá hư chuyện tốt của ngươi, phỉ báng hình tượng của ngươi, tràn ngập khoái cảm.” Tô Tô cười khẽ hề hề hai tiếng, tràn đầy đắc ý.
Nam nhân chỉ thích tự cho là đúng, mình thể nghiệm khoái cảm phá cặp đôi của người khác, hắn lại cho rằng tranh giành tình cảm vì hắn.
Sắc mặt Hứa Thất An trầm xuống, đưa tay đặt ở bả vai Tô Tô, thản nhiên nói: “Chờ ngươi có thân thể, ta sẽ cho ngươi tràn ngập khoái cảm căng tràn.”
Tô Tô ngẩng đầu lên, hướng hắn le lưỡi làm ngoáo ộp, trong phong vận quyến rũ có thêm sự đanh đá đáng yêu.
Trong lúc nói chuyện, Kim Liên đạo trưởng chạy tới, phía sau theo thứ tự là Bạch Liên đạo cô, Lý Diệu Chân Sở Nguyên Chẩn, với cô nàng Nam Cương da ngăm cùng Hằng Viễn đại sư.
Dương Thiên Huyễn và Nam Cung Thiến Nhu chưa tới thăm hắn.
“Ngày mai phải quyết chiến, chúng ta cần bàn bạc trước một phen, ngươi cảm giác thế nào?” Kim Liên đạo trưởng nắm lên cổ tay Hứa Thất An, sau khi bắt mạch, sắc mặt có chút nặng nề.
“Tu dưỡng ba năm ngày liền khôi phục, ngày mai chiến đấu, xin lỗi...” Hứa Thất An thở dài.
Tình huống bây giờ của hắn là, thân thể sức lực đã khôi phục, khí cơ lại chưa có, có thể đánh, nhưng không phát huy ra thực lực quá mạnh. Trừ phi kẻ địch cũng không dùng khí cơ, đánh thuần vật lộn với hắn.
“Vậy rất không ổn!”
Đột nhiên, bóng người áo trắng chợt lóe, xuất hiện ở trong phòng, mặt hướng cửa sổ, đưa lưng về phía mọi người.
Dương Thiên Huyễn từ từ nói: “Trận pháp ta bố trí có tám tầng, mắt trận mỗi một tầng trận pháp, đều cần một vị cao thủ trấn thủ. Ta vốn căn cứ Kim Cương Thần Công của ngươi, cố ý bố trí một tầng trận pháp phòng ngự.”
Tuy một trận chiến ban đêm lấy được toàn thắng, chém giết công tử ca trẻ tuổi cùng hai tên tùy tùng tứ phẩm đỉnh phong.
Nhưng hai người này vốn là dư ra, mà bên ta tổn hại Hứa Thất An vị đại cao thủ này.
Hứa Thất An trầm ngâm nói: “Nam Cung Thiến Nhu có thể bổ sung vị trí.”
Dương Thiên Huyễn không chút nể mặt cười ha ha nói: “So sánh với Kim Cương Thần Công của ngươi, thể phách tứ phẩm võ phu vẫn kém chút. Ngươi đừng quên, trong tay mật thám của Hoài Vương có hỏa pháo cùng sàng nỏ.”
Kim Liên đạo trưởng lắc đầu nói: “Nam Cung kim la vốn là ở trong kế hoạch, không phải niềm vui ngoài dự định dôi ra.”
Địch quân có Địa tông, sáu vị tứ phẩm, một vị phân thân đạo thủ tam phẩm cảnh; Mật thám của Hoài Vương, hai vị tứ phẩm võ phu, cao thủ còn lại có mấy người; Võ Lâm minh, một vị siêu cấp cao thủ chuẩn tam phẩm, mấy vị môn chủ, bang chủ tứ phẩm.
Bên ta, có thể xác nhận có được chiến lực tứ phẩm là Kim Liên đạo trưởng, Bạch Liên đạo cô, Sở Nguyên Chẩn, Lý Diệu Chân, Hứa Thất An, cùng với Dương Thiên Huyễn và Nam Cung Thiến Nhu.
Đối chiếu, Thiên Địa hội chỉ có thể đối phó Địa tông cùng mật thám của Hoài Vương liên thủ. Nhưng bởi vì ưu thế sân nhà, bố trí trận pháp, mới có tự tin chống lại với các thế lực.
Ở trong kế hoạch của Kim Liên đạo trưởng, chỉ cần chống đỡ qua lúc hạt sen trưởng thành, là có thể bỏ sơn trang, không cần khổ thủ tử chiến.
Điều kiện tiên quyết là có thể thủ được.
“Không đúng, vô luận trạng thái của ta có khôi phục hay không, thật ra đều không thủ được hạt sen nhỉ. Cho dù ta có thể “bức lui” giang hồ tán nhân, cùng với một bộ phận tứ phẩm cao thủ của Võ Lâm minh.
“Nhưng tài bảo động lòng người, không có khả năng mỗi người đều nể mặt ta, nhiều lắm chính là đến lúc đó nương tay, như vậy, thật ra cuối cùng vẫn không thủ được...”
Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Thất An rùng mình, ý thức được không thích hợp.
Kim Liên đạo trưởng, hắn, còn có chỗ dựa nào sao?
Ý nghĩ vừa dâng lên, liền nghe Kim Liên đạo trưởng giọng điệu ôn hòa nói: “Hứa Thất An, ngươi có ý tưởng gì?”
Hứa Thất An lắc đầu.
Đôi mắt có chút nếp nhăn của Kim Liên đạo trưởng ôn hòa nhìn hắn, nhắc nhở: “Nghĩ kỹ một chút nữa.”
Hứa Thất An nheo mắt, nhìn chằm chằm ông, hai người ánh mắt giao nhau, nhìn như bình tĩnh, thực ra có vô số tin tức đang mịt mờ hiện lên.
Câu này của Kim Liên đạo trưởng là có ý gì, lão biết bí mật của ta... Là khí vận, hay là Thần Thù?
Đạo trưởng là biết ta cùng Giám Chính quan hệ “không minh bạch”, không biết là ta mang quốc vận Đại Phụng... Ta nhớ rõ lần trước từ trong địa cung đi ra, mang lý do chế phục xác ướp cổ đùn đẩy nói thành Giám Chính để lại một tay ở trong cơ thể ta, cũng không sai, quả thật là để lại một cánh tay.
Cho nên, Kim Liên đạo trưởng là cho rằng Giám Chính “để lại một tay” vẫn còn? Đây có phải chủ ý lão luôn có hay không, khó trách lão bình tĩnh như vậy, đạo trưởng cho rằng ta có thể bộc phát ra chiến lực cường giả đỉnh cấp, tựa như địa cung lần đó.
Hoặc là, Kim Liên đạo trưởng đã biết Thần Thù ngay trong cơ thể ta, “cao thủ thần bí” Sở Châu ở trong mắt người ngoài quả thật thần bí, nhưng ở trong mắt bộ phận những người biết tình huống, thật ra không chịu nổi việc cân nhắc.
Ví dụ như Kim Liên đạo trưởng từng tham dự vụ án Tang Bạc, biết vật phong ấn có liên quan với Phật môn, đạo trưởng đặc biệt quen thuộc đối với ta. Hơn nữa, ta từng chém gió ở trước mặt đạo thủ Địa tông, là mấy vạn người đều nghe thấy.
Phù, cũng may đạo trưởng không phải nhân vật quan trường Đại Phụng, nếu không ta sẽ rất khó xử... Hứa Thất An thở dài:
“Ta quả thật không có cách, bất lực.”
Đầu tiên, Thần Thù hòa thượng đã ngủ say, không gọi tỉnh được, phần mềm hack này tạm thời dừng sử dụng. Về phần Giám Chính, lão nam nhân này tâm cơ thâm trầm, người đáng sợ như thế, căn bản không phải Hứa Thất An có thể khống chế.
Cho nên, hắn là thật sự không có con bài chưa lật không có cách nào nữa.
Ánh mắt Kim Liên đạo trưởng thầm âm trầm đi vài phần, hồi lâu không nói gì.
Qua một hồi lâu, ông thở dài nói: “Thôi, việc đã đến nước này, tất cả chỉ xem thiên định.”
Mọi người nghe tiếng, thở dài.