“Pháp khí cũng thật không ít.”
Nam Cung Thiến Nhu tháo xuống túi da thuộc tả hữu sứ treo ở bên hông, mở ra, nhìn thoáng qua, mắt đẹp tỏa sáng.
“Mỗi người một phần, ngươi đừng tham, cho Dương Thiên Huyễn một phần.”
Hứa Thất An cũng xoay người nhặt lên túi da của Cừu Khiêm, cùng với thanh Nguyệt Ảnh Kiếm kia.
Ba người chia của xong, Dương Thiên Huyễn thu hồi toàn bộ hỏa pháo cùng sàng nỏ hiện trường, hai tay phân biệt đặt ở bả vai hai người, nhẹ nhàng dậm chân.
Biến mất ở trước mắt mọi người.
Qua một lúc lâu nữa, vài đạo khí tức mạnh mẽ chạy tới, phân biệt là mật thám Thiên Cơ, Thiên Xu, sáu vị đạo sĩ “Xích Chanh Hoàng Lục Thanh Lam”.
Bọn họ nhìn thấy ba người phân thây bêu đầu, biết kết cục đã không thể vãn hồi.
Thiên Cơ đè nén lửa giận, chất vấn: “Vì sao đạo thủ Địa tông không ra tay?”
Xích Liên đạo trưởng lớn tuổi nhất thấp giọng nói: “Ngươi quên vị cường giả thần bí kia xuất hiện ở Sở Châu sao, nếu là đạo thủ ra tay, vị cường giả thần bí kia ra tay theo thì sao? Phân thân đạo thủ cần dùng để tranh đoạt hạt sen.”
Sắc mặt Thiên Cơ khựng lại.
Nữ tử mật thám, Thiên Xu giận dữ nói: “Ba người các ngươi đã đi làm gì?”
Nghe vậy, Xích Liên đạo trưởng thế mà lại càng thêm tức giận, nghiến răng nghiến lợi: “Mặc Các các chủ, còn có bang chủ Thần Quyền bang ngăn cản chúng ta. Võ phu thô bỉ da dày thịt béo, rất khó chơi.”
Thiên Xu không nói gì nữa, nhìn lướt qua mọi người bên rừng rậm, thở dài nói: “Sau đêm nay, đám giang hồ tán nhân này cũng không dám đối địch với Hứa Thất An nữa.
“Rất nhiều bang phái của Võ Lâm minh cũng sẽ bởi vậy xuất hiện phân tách, có một bộ phận rất lớn sẽ rời khỏi, tình thế không quá ổn.”
Đám đạo sĩ hoa sen của Địa tông lòng trầm xuống.
...
Nguyệt thị sơn trang.
Trận văn khắc lục trên mặt đất lần lượt sáng lên, hào quang ngưng tụ, ba bóng người hiển hóa ở trong trận pháp.
Kim Liên đạo trưởng, Bạch Liên đạo cô, cùng với ba mươi tư đệ tử Thiên Địa hội yên lặng canh giữ ở bên trận pháp thấy thế, lập tức xông tới.
Thu Thiền Y xông lên trước nhất, thiếu nữ ánh mắt đẹp đẽ chăm chú nhìn: “Hứa công tử, như thế nào rồi?”
Hỏi xong, nàng nín thở, vẻ mặt khẩn trương.
Đệ tử khác cũng khẩn trương nhìn Hứa Thất An, chờ đợi hắn trả lời.
“Giết rồi!” Hứa Thất An gật đầu.
Tiếng hoan hô nháy mắt bùng nổ, trên mặt đệ tử Thiên Địa hội tràn đầy nụ cười, trong mắt lại ngấn lệ.
Thu Thiền Y vui sướng nhìn hắn, trong mắt tràn ngập sùng bái.
Kim Liên đạo trưởng hỏi: “Hai tên tứ phẩm kia...”
Hứa Thất An gật đầu.
“Vậy thì tốt.” Đạo trưởng cười cười.
“Cũng không tốt.”
Hứa Thất An chen các đệ tử ra, dặn dò: “Chuẩn bị đan dược chữa thương, chuẩn bị cơm canh, chuẩn bị nước ấm cùng quần áo sạch sẽ. Đạo trưởng, chuẩn bị cứu ta...”
Hắn chợt lảo đảo một cái, ngã xuống đất.
Mọi người chấn động, tiếng hoan hô lập tức dừng lại, kinh ngạc phát hiện sắc mặt Hứa ngân la trở nên tái nhợt, hai mắt đục ngầu, làn da trở nên khô khốc ảm đạm, tứ chi kịch liệt run rẩy.
Khí tức tụt xuống như nhảy vực, nhịp tim cùng hơi thở tiếp cận dừng lại.
Đây là dấu hiệu kiệt sức mà chết.
Pháp thuật Nho gia cắn trả, khiến 《 Thiên Địa Nhất Đao Trảm 》 rút cạn tinh lực, thăng cấp thành kiệt sức mà chết.
Thu Thiền Y hét lên một tiếng, bổ nhào tới bên người Hứa Thất An, bị dọa khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Kim Liên đạo trưởng bước nhanh tiến lên, trước dò xét hơi thở, sau đó bắt mạch, phát hiện lục phủ ngũ tạng Hứa Thất An đều thể hiện ra dấu hiệu suy kiệt.
Sinh cơ nhanh chóng xói mòn.
“Đi lấy đan dược đại bổ tới đây, đi mang cây Huyết Sâm ta quý nhất tới...” Kim Liên đạo trưởng hạ đạt một chuỗi mệnh lệnh.
Nam Cung Thiến Nhu cúi người, nắm lên một tay khác của Hứa Thất An, khí cơ kéo dài đưa vào, tẩm bổ thân thể hắn.
Các đệ tử Thiên Địa hội lập tức hành động, vẻ mặt sợ hãi lo lắng. Đám nữ đệ tử sợ hãi lau nước mắt, sợ Hứa ngân la có gì ngoài ý muốn.
...
Khi Hứa Thất An tỉnh lại, đêm đã khuya.
Bóng đêm yên tĩnh, ngoài màn cửa sổ bằng lụa mỏng truyền đến tiếng côn trùng kêu chói tai, đèn dầu đặt trên bàn gỗ nhỏ, ánh lửa như hạt đậu, khiến trong phòng nhuộm lên một tầng vầng sáng màu vỏ quất.
Hắn thấy một giai nhân váy trắng ngồi ở bên bàn, bàn tay trắng nõn chống má, chán đến chết nhìn hắn.
“Ồ, ngươi tỉnh rồi!”
Nữ tử váy trắng nói.
Thanh âm không phải ngọt ngào thanh thúy của nữ tử, lộ ra một tia lười biếng cùng kiều mỵ.
Hứa Thất An nhắm mắt, lại mở ra, lại nhắm mắt, lặp lại vài lần.
“Ngươi làm gì thế?” Nàng hỏi.
“Có thể là phương thức ta mở mắt không đúng, trong lúc ta hôn mê, người canh ở bên cạnh lại là ngươi.”
“Ngươi mở mắt một nghìn lần, nhìn thấy cũng là ta.”
Tô Tô gắt giọng: “Không thích ta ở đây phải không, hoặc là, ngươi càng hy vọng tiểu nha đầu khóc sướt mướt kia muốn lưu lại chiếu cố ngươi? Ừm, tên Thu Thiền Y đúng không?
“Hứa Thất An ngươi cũng thật là, đi đến nơi nào, nợ đào hoa liền chọc tới nơi đó. Ngươi là ngựa đực ở nông thôn chuẩn bị dùng để lai giống sao?”
“Trên thực tế, nữ nhân có nông sâu vào ra, đạt thành quản bảo chi giao hữu hảo với ta, có thể đếm được trên đầu ngón tay.” Hứa Thất An chống thân thể mỏi mệt, ngồi dậy, tức giận nói:
“Ngồi ngẩn ra làm gì, rót cho ta chén nước, khát rồi.”
Tô Tô ngoài miệng bắt bẻ hắn, hành vi lại rất thuận theo, lập tức rót chén nước.
“Ngươi không thể bởi vì ta có sức quyến rũ lớn, luôn khiến nữ hài tử thích, liền cảm thấy vấn đề xảy ra ở trên người ta. Đây là điển hình cho lập luận kẻ bị hại có tội.”
Hứa Thất An giảm bớt yết hầu khát khô, mang chén trà đưa trả lại cho Tô Tô, hỏi: “Sao là ngươi trông ta?”
Tô Tô ngồi ở bên giường, cầm chén trà, trợn đôi mắt đẹp: “Chủ nhân nói ta là tiểu thiếp của ngươi, phu quân bị thương, tiểu thiếp đương nhiên phải cởi áo tháo thắt lưng ở bên giường chiếu cố.
“Vì thế liền mang Thu Thiền Y kia đuổi đi, mang ta lưu lại chiếu cố ngươi.”
Mang một thiếu nữ tiêu chuẩn đuổi đi, để lại một người giấy chiếu cố ta... Hứa Thất An cảm thấy Lý Diệu Chân dụng tâm hiểm ác, hỏi:
“Ta đã hôn mê bao lâu?”
Hắn siết nắm tay, có chút không dùng được sức, biết đây là di chứng thân thể bị vét sạch.
Nhưng có thể ở trong một canh giờ bù lại thiếu hụt, cũng tỉnh lại, nói rõ đã dùng không ít linh đan diệu dược.
“Thay ta cảm ơn Kim Liên đạo trưởng, tiêu phí không ít thứ tốt rồi nhỉ?” Hứa Thất An cười nói.
Tô Tô nghiêng đầu, bĩu môi nói: “Thiên Địa hội này nghèo muốn chết, muốn để bọn họ cứu ngươi, sáng mai ngươi cũng chưa tỉnh lại. Là thuật sĩ đầu óc có vấn đề kia cứu ngươi.”
“Dương sư huynh?”
Hứa Thất An sửng sốt, sau đó nhớ tới thuật sĩ làm nghề y cứu người, đạo sĩ thúc ngựa cũng không đuổi kịp, liền gật gật đầu.
“Nhưng Thiên Địa hội cũng cố hết sức rồi, lấy đan dược tốt nhất cùng Huyết Sâm cứu ngươi, nhưng thuật sĩ đầu óc có bệnh kia nói: đạo sĩ đúng là đạo sĩ, nghèo kiết hủ lậu làm người ta thương hại.
“Tiếp theo, liền lấy ra một viên đan dược đút cho ngươi. Nghe nói đó là cực phẩm đan dược quý giá như Huyết Thai Hoàn.” Tô Tô nói.
Thuật sĩ đúng là có tiền, giống với Nhân tông đều là chó nhà giàu... Hứa Thất An tưởng tượng một phen hình ảnh đó, thầm nhủ Dương sư huynh lần này làm màu sướng rồi.
Một vòng tiếp một vòng.
“Tô Tô, ta không sao, ngươi đi ra ngoài trước đi. Ừm, canh ở bên ngoài, bất luận kẻ nào cũng đừng tới quấy rầy ta.” Hứa Thất An dặn dò.
“Ta còn chưa thành tiểu thiếp của ngươi đâu, đã sai sử người ta như vậy.” Tô Tô mất hứng nói.
“Nhanh đi!”
Hứa Thất An vỗ một phát ở cái mông giấy của nàng.
Chờ Tô Tô đóng cửa rời khỏi, Hứa Thất An tháo xuống túi thơm bên hông, mở nút thắt dây thằng, phóng ra hồn phách Cừu Khiêm.