Ba vị Đại Nho đánh giá xong, quay qua nhìn Hứa Thất An: "Bài thơ này có tên chưa?"
Hứa Thất An nghe là hiểu ngay ý, cười lắc đầu: "Chưa, nhờ các lão sư giúp đỡ."
Ba vị Đại Nho ăn ý lùi lại mấy bước, cảnh giác nhìn nhau, đang định bắt đầu việc giành tác quyền.
Triệu Thủ bật cười dái ba tiếng: "Để ta đặt tên cho."
"?"
Đám người Trương Thận cứng còng quay qua nhìn Triệu Thủ. Không phải bảo coi thường giành thơ Hứa Ninh Yến à?
Triệu Thủ nhíu mày, giọng không vui:
"Các ngươi nhìn ta làm gì? Chả lẽ bài thơ này chẳng không phải là Hứa Ninh Yến mượn vịnh trúc ví ta à? Lão phu cố thủ Vân Lộc thư viện mấy mươi năm, như một thân trúc thẳng, bám chặt núi xanh không lơi lỏng, bất chấp gió bốn phía đông tây nam bắc còn gì."
Dứt lời, không chờ ba vị Đại Nho cơ hội phản ứng, nói: "Lùi ra ba trăm dặm đi, đừng quấy rầy ta viết thơ."
Vừa nói xong, ba vị Đại Nho biến mất.
Triệu Thủ bày giấy ra, kích động vung bút, vừa viết vừa cảm khái: "Thơ hay, thơ hay, cuộc đời lão phu thế là viên mãn. Ừ, Ninh Yến, thơ này là ngươi làm, nhưng có ta là ân sư thụ nghiệp ở bên cạnh chỉ bảo thêm cho, đúng không?"
Lúc này, ba vị Đại Nho lại thoáng hiện ra, giận dữ: "Viện trưởng, dừng tay!"
Triệu Thủ phất tay áo: "Lùi ra năm trăm dặm."
Các Đại Nho lại biến mất, một giây sau, họ lại xuất hiện, giận dữ hét: "Lão tặc vô sỉ, bọn ta với ngươi không đội trời chung."
"Xem ra các ngươi đã lâu không hoạt động gân cốt, thôi thôi thôi, để lão phu giúp các ngươi."
"Chúng ta không sợ ngươi đâu, tam phẩm thì sao hả, bọn ta liên thủ không sợ ngươi."
"A, không phải lão phu coi thường các ngươi, nhưng có tới mười tên, ta cũng vẫn thoải mái trấn áp được."
Hứa Thất An kéo Chung Ly bỏ trốn.
Trên đỉnh Thanh Vân, khí xanh tận trời, thổi mây tán loạn, bốn bóng người ở giữa không trung đánh nhau ngươi tới ta đi, gặp chiêu phá chiêu.
Động tĩnh họ gây ra quá lớn, lập tức kinh động học sinh và phu tử trong thư viện.
"Sao Viện trưởng và các Đại Nho lại đánh nhau?"
"Đây, đây là sao? Sao đang êm đẹp lại đại động can qua? Ai, đừng có lan họa tới chúng ta."
"Ba vị Đại Nho đánh nhau thì thấy quen rồi, nhưng mà, sao ngay cả viện trưởng cũng ra tay thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Ba vị Đại Nho cũng không phải là thường đánh nhau đâu, mấy lần trước đều là vì giành thơ của Hứa thơ khôi thôi."
Chợt, có người nói nhỏ: "Hình, hình như ban nãy ta mới nhìn thấy Hứa thơ khôi dẫn theo một nữ nhân tới rừng trúc của viện trưởng."
Không thể nào! Bốn phía chợt im phăng phắc, da mặt của học sinh và phu tử đều nóng bừng.
Bên kia, trong tiểu viện nữ quyến Hứa gia nghỉ chân, Lý Diệu Chân và Sở Nguyên Chẩn chợt ngẩng đầu, ngửa mặt trông lên trời cao, trong lòng hai người sợ hãi.
"Không cần để ý, nhất định là đại ca lại làm thơ, ba vị Đại Nho đánh nhau thôi." Hứa Nhị Lang khoát khoát tay.
Cái này không giống động tĩnh tứ phẩm cao thủ tạo ra được! Lý Diệu Chân và Sở Nguyên Chẩn thầm nhủ.
Hai người liền không để ý, tiếp tục nghe Hứa Nhị Lang nói chuyện.
"Linh Âm có một thiên phú rất kỳ quái, nếu nó đã không muốn học, là học sẽ không vào, dù có dạy cỡ nào cũng vậy, nên các ngươi đừng cho mình là đặc biệt, tưởng mình có thể dạy vỡ lòng cho nó."
Hứa Nhị Lang suýt nữa thì nói thêm: Các ngươi đừng tự chuốc vào thân.
Lý Diệu Chân lắc đầu: "Vậy không được, hồi trước khi tá túc Hứa gia, ta đã đồng ý với Hứa phu nhân, sẽ giúp một tay dạy dỗ Linh Âm, sau đó vì có việc làm trì hoãn, hôm nay vạn sự đã xong, vừa lúc thực hiện cam kết."
Sở Nguyên Chẩn cười, người thông minh đã gặp nhiều, thỉnh thoảng gặp một đứa tư chất ngu độn, cũng là một loại vui thú.
Hứa Thất An và Chung Ly trở về sân nhỏ, nhận ra không khí bên trong viện có chút cương cứng, Lý Diệu Chân ngồi trên băng ghế nhỏ, gương mặt xinh đẹp đờ ra, mắt không có tiêu cự.
Cực kỳ giống nữ nhân bị thất tình, đưa đám chán chường.
Sở Nguyên Chẩn ôm thanh kiếm của mình, dựa lưng vào tường, mặt không cảm xúc, nhưng gân xanh trên trán không ngừng giật giật đã bán đứng hắn.
"Hai ngươi, có vẻ gặp chuyện không vui hả?" Hứa Thất An quan sát hai đồng bạn.
Hai người không trả lời hắn.
Hứa Nhị Lang thở dài: "Sở đại hiệp và Lý đạo trưởng muốn dạy Linh Âm biết chữ, làm toán."
Hứa Thất An thất kinh, vội chắp tay với hai người. =))
Lý Diệu Chân thấy Hứa Ninh Yến còn giễu cợt mình, liền lượm đá ném qua.
Ăn trưa xong, Hứa Thất An đưa người nhà trở về Hứa phủ, Hứa Nhị Thúc mướn ba chiếc xe ngựa, đến ngoại thành gọi những người làm về.
Đám người làm về đủ, thẩm thẩm liền chỉ huy họ vẩy nước tẩy trần.
Hứa Thất An ngồi trên nóc nhà, nhìn người làm tới lui bận rộn, nghe Sở Nguyên Chẩn và Hứa Nhị Lang đàm kinh luận đạo, hai người thi nhau phô trương học thức.
Phòng bên trong, Chử Thải Vi mang bánh ngọt của Quế Nguyệt Lâu tới, cùng Lệ Na và Hứa Linh Âm tha hồ mà ăn.
Lý Diệu Chân ở trong phòng dành cho khách, ngồi xếp bằng tu hành, Tô Tô bên cạnh không ngừng lải nhải nói chuyện.
Bên cạnh Hứa Thất An, là Chung Ly ôm đầu gối, ngoan ngoãn ngồi yên.
"Với chiến lực của Hứa phủ hiện giờ, dù Nguyên Cảnh Đế muốn trả thù, trừ phi phái đại quân vây công, nếu không, thật đúng là không phải sợ ám sát." Hứa Thất An thầm nghĩ.
Chờ hạt sen của Kim Liên đạo trưởng thành thục, chúng ta sẽ rời khỏi kinh thành, đến lúc đó phải nhờ Dương Thiên Huyễn và Thải Vi ngó nhà dùm.
Giám Chính đã đồng ý sẽ che chở Hứa phủ, hắn không muốn ép ta xông vào cung, tự tay giết tên cẩu Nguyên Cảnh Đế.
"Ngươi ngồi yên ở đây, để ta vào nhà tiếp một người khách quý, chờ nàng đi rồi, ngươi hẵng xuống." Hứa Thất An quay đầu dặn dò Chung Ly.
Chung Ly im lặng gật đầu: "Ừ."
Hứa Thất An nhảy xuống nóc nhà, trở về phòng, đóng kỹ cửa nẻo, lấy mảnh vỡ Địa Thư, đổ kiếm phù ra.
Kiếm phù này là lúc bắc hành, Lạc Ngọc Hành bảo Sở Nguyên Chẩn tặng cho hắn.
Hứa Thất An đến giờ vẫn chưa hiểu tiểu di hiền lành đưa hắn cái đồ chơi này, là để tỏ ý giao hảo, hay là do Kim Liên đạo trưởng cầu nó dùm hắn.
Trước lúc trở về Hứa phủ, hắn đã dùng mảnh vỡ Địa Thư liên lạc với Kim Liên đạo trưởng, mới biết Lạc Ngọc Hành là nửa người mình, có thể tin tưởng được.
Kim Liên đạo trưởng còn nói, kiếm phù có thể dùng để truyền tin, giúp hắn liên lạc với Lạc Ngọc Hành, khỏi cần phải tự đi hoàng thành.
Nắm chặt kiếm phù, điều động nguyên thần, đưa vào đó một luồng tinh thần lực, nói nhỏ: "Quốc sư, quốc sư, ta là Hứa Thất An "
Chuyện hồn đan quan trọng, nếu không thông sẽ cứ như mắc nghẹn trong cổ họng . Ngoài ra, cũng là để nhắc Lạc Ngọc Hành, để nàng đề phòng Nguyên Cảnh Đế.
Thuận tiện kiếm điểm thiện cảm với đại mỹ nhân, tranh thủ sau này Lạc Ngọc Hành cũng trở thành đại lão có thể dựa vào được.
A di à, ta không muốn cố gắng nữa.
Rì rầm mấy lần, kiếm phù không có một phản ứng nào.
Xem ra quốc sư không muốn gặp mình. Quả nhiên, thân phận và địa vị của mình vẫn còn quá thấp, với thân phận cao quý, tu vi cường đại của Lạc Ngọc Hành, hắn vẫn còn kém quá xa.
Hứa Thất An bất đắc dĩ nghĩ.
Hắn đang định bỏ qua, thì một tia sáng vàng từ trên trời hạ xuống, xuyên qua nóc nhà, chui vào trong phòng.
Trong làn sáng là một người rất đẹp, đầu đội hoa sen quan, người mặc đạo bào, mi tâm có một chấm đỏ, ngũ quan tuyệt đẹp.
Vừa mang tới sự dịu dàng hiền lành của một tiểu di, vừa có sự quyến rũ của mẹ thằng bạn, vừa có sự xinh đẹp của cô bé nhà bên cạnh, làm người ta rung rinh.
Lại tới thật?
Hứa Thất An ngạc nhiên chưa kịp nói gì, trên nóc nhà đã có tiếng ngói vỡ, sau đó, một bóng người từ mái hiên rơi xuống, ngã bịch trong sân.
Chung Ly cả nửa ngày cũng không nhúc nhích, một hồi lâu sau, mới lục đục bò dậy, im lặng rời đi.
Lạc Ngọc Hành chợt nói: "Sao trên nóc phòng ngươi lại có người? Tới nhanh quá, ta không chú ý."
" "
Không, không phải là ngươi không chú ý, mà là số mệnh khiến ngươi "Tận lực" bỏ quên nàng, đáng thương cho Chung sư tỷ.
Đôi mắt trong veo của Lạc Ngọc Hành chuyển động, lạnh lùng như tiên tử, vuốt cằm hỏi: "Tìm ta có chuyện gì?"