TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 623: Kêu gọi (2)

Quyển sách này mang tên Đại Chu thập dị, có nghĩa những thứ ghi chép bên trong, chính là một sự bổ sung cho chính sử. Thứ bên trong ghi lại nhìn thì tưởng là dã sử, nhưng đều là những chuyện đã thật sự xảy ra.

Tỷ như tiên lại Lý Mộ đỉnh đỉnh nổi danh trong lịch sử Đại Chu, sách sử nói người này phong lưu thành tính, hồng nhan tri kỷ vô số, nhưng thực ra trong số hồng nhan, có một là hồ yêu, là tộc nhân cửu vĩ thiên hồ của nam yêu nhất mạch.

Những bí mật này chính sử sẽ không bao giờ ghi vào.

Giống như Á Thánh chỉ lộc làm ngựa của Vân Lộc thư viện, Lý Mộ này cũng là một nhân tài trong đám cáo già. Hứa Thất An âm thầm gật đầu, tiếp tục lật xem.

Cuối cùng, hắn cũng lật tới chương ghi chép về thần thoại dân gian.

Thời Long Đức Đại Chu trị vì, phía nam có một Vạn Hoa Cốc, trong cốc kỳ hoa khoe sắc, nở suốt bốn mùa không tàn. Tương truyền trong cốc có một vị hoa thần sinh sống.

Hoa thần là tiên hoa sinh ra linh trí, hóa thành hình người, toàn thân đều là thiên địa linh khí. Ai mà lấy được linh uẩn của hoa thần, sẽ được lột xác, trường sinh bất lão.

Long Đức Đế nghe tin, lập tức phái người xuôi nam tìm kiếm, hoàng lịch năm thứ mười ba, cuối cùng cũng tìm thấy Vạn Hoa Cốc, và hoa thần địa linh nhân kiệt kia.

Đại quân bao vây Vạn Hoa Cốc, bức ép hoa thần vào cung, hoa thần không chịu, gọi lôi đình tới tự hủy, trước khi chết còn nguyền rủa: Đại Chu sau ba trăm năm tất vong.

Quả nhiên, ba trăm năm sau, khí số Đại Chu đi tới cuối.

Cuối câu chuyện, ghi một bài thơ:

Xuất thế kinh hồn áp chúng phương,

Ung dung khuynh tận mộc hi dương.

Vạn chúng sùng bái thành quốc sắc,

Hồn hệ nhân gian chọc đế vương.

Hứa Thất An mặt không cảm xúc khép sách lại, trong lòng không hề bình tĩnh như bề ngoài, mà sóng đào mãnh liệt.

"Bài thơ này không phải hình dung Vương phi sao, bà mợ, Vương phi chính là hoa thần hơn chín trăm năm trước? Không, là hoa thần chuyển thế?

"Thì ra bài thơ này viết về hoa thần ba trăm năm trước, mình còn tưởng vì bài thơ này được truyền lưu quá rộng danh tiếng quá lớn, nên mới bị Nguyên Cảnh Đế chú ý, nên nàng mới bị đưa vào cung.

"Hèn gì, hèn gì ai cũng nói linh uẩn Vương phi là đồ tốt, thì ra còn có cái điển cố này, quả nhiên, đọc nhiều sách rất là có lợi. Lột xác thì chắc chắn rồi, trường sinh bất lão thì chưa chắc, nếu không Nguyên Cảnh Đế đã không chắp tay nhường vương phi cho Trấn Bắc Vương.

"Hoa trung tiên tử, không hổ là Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân, mị lực vô song. Chậc, cũng là một nữ nhân đáng thương."

Hứa Thất An trả sách lại cho Triệu Thủ, hỏi: "Bài thơ này là Tiền Chung Đại Nho làm?"

Triệu Thủ lắc đầu: "Không phải."

A, Tiền Chung Đại Nho cũng chỉ là người ghi chép lại, vậy thì mình không còn thắc mắc gì nữa. Nếu không, cái lão hòa thượng nói ra bí ẩn thân thế của Vương phi làm sao biết được bài thơ này, đây là một sơ hở trong suy luận. Hứa Thất An thầm mắng.

Đang nói chuyện phiếm với Triệu Thủ viện trưởng, tai Hứa Thất An chợt nhúc nhích, nghiêng đầu quay qua nhìn ra ngoài các.

Thấy ba Đại Nho dắt tay nhau tới, lia mắt một vòng, nhìn thấy Hứa Thất An thì đều lộ vẻ vui mừng.

"Không hổ là học sinh do ba người chúng ta dạy dỗ, ngay trong nội thành giết hai tên gian tặc, dùng sức một mình vãn hồi đại cuộc, rất là đáng khen."

Ba vị Đại Nho vui vẻ khen, tiếp đó, họ dùng ánh mắt chất vấn quay qua nhìn viện trưởng: "Ninh Yến trở thành đệ tử của viện trưởng từ khi nào thế? Ninh Yến, viện trưởng có từng yêu cầu ngươi làm thơ không?"

Vừa nói, họ dùng ánh mắt "Ngươi chính là thèm thơ của hắn, đừng có cãi, đây là sự thật” nhìn Triệu Thủ.

Triệu Thủ hừ lạnh: "Ta há lại giống các ngươi sao, người có học có ba điều bất hủ, lập đức, công, ngôn mới là chính đạo sáng soi, gửi hy vọng vào thi từ, là bàng môn tả đạo."

Ngươi không cướp thi từ với bọn ta là được rồi. Ba vị Đại Nho thở phào nhẹ nhõm, Trương Thận nhẹ nhàng phản bác:

"Ba ngàn đại đạo khác đường cùng đích, từ khi nào thi từ không phải là báu vật? Theo ta thấy, viện trưởng mới là người chấp niệm quá nặng."

Triệu Thủ khoát khoát tay: "Lười thèm giải thích với các ngươi."

Ông quay qua nhìn Hứa Thất An: "Cái chính là có tấm gương sáng chói của Dương Cung phía trước, làm bọn họ hâm mộ và ghen tị mà thôi. Thật ra Vân Lộc thư viện luôn có thiện ý với ngươi, không liên quan tới thi từ."

Nhìn ba Đại Nho, ông cười ha ha: "Ít nhất lão phu sẽ không giống bọn họ."

Ông nhất định phải làm rõ với Hứa Thất An chuyện này, nếu không sẽ khiến Hứa Thất An nghĩ Vân Lộc thư viện có mục đích xấu, luôn muốn dính ké hào quang thi từ của mình.

Nói thật, những hành vi của đám người Trương Thận, quả thực đã làm xấu hình tượng của Vân Lộc thư viện.

Hứa Thất An gật đầu.

Hắn thì không sao cả, dù gì thi từ đó cũng là ăn cắp bản quyền của kiếp trước, chứ chả phải hắn làm, là một người xuyên việt không có căn cơ, nếu có thể dùng thi từ để mở rộng mạng lưới giao thiệp, đổi lấy lợi ích, thì đương nhiên là không thể bỏ qua rồi.

Ba người Trương Thận mặc kệ sự giễu cợt của viện trưởng, nóng bỏng quay qua nhìn Hứa Thất An, hỏi:

"Ngươi cũng lâu rồi không có làm thơ, gần đây xảy ra chuyện to như thế, có thấy nhiệt huyết sôi trào, thi hứng đại phát không? Mấy người chúng ta có thể giúp ngươi một tay."

Ba vị Đại Nho hừng hực nhìn Hứa Thất An.

Viện trưởng Triệu Thủ không nói gì, nhưng cũng thấy có chút hứng thú, ngồi im nhìn qua.

Vân Lộc thư viện chẳng những giúp mình che chở người nhà, viện trưởng còn trực tiếp tay cầm đao khắc, vào triều đường uy hiếp Nguyên Cảnh Đế, mặc dù việc này hợp với lý niệm Nho Gia, không phải chỉ đơn thuần bán tình cho mình, nhưng ân tình này, mình vẫn là phải nhớ.

Ừ, thôi thì đạo một bài thơ cho họ, không thôi cứ hai ngày ba bữa họ lại tới tìm. Nghĩ vậy, Hứa Thất An trầm ngâm:

"Quả thật có nghĩ tới một bài thơ."

Đúng, là nghĩ tới một bài thơ, ta chẳng qua chỉ là người chuyên chở thi từ mà thôi. Hắn thầm bổ sung trong lòng.

Ba vị Đại Nho mừng hết biết.

Lúc này, lẽ ra hắn nên hào hùng hô to: Bút mực đâu?

Nhưng chữ viết bằng bút lông quá xấu, trong tay lại không có bút than, nên đừng nên tự bêu xấu, bày đặt ra vẻ đi quanh phòng một vòng, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, ngó lá trúc xanh, làm bộ ánh mắt sáng lên, nói:

"Có rồi."

Mắt Triệu Thủ cũng sáng lên theo, hỏi: "Có liên quan tới trúc phải không?"

Viện trưởng có vẻ rất thích cây trúc. Hứa Thất An gật đầu: "Phải."

Nghe vậy, Triệu Thủ liền ngồi thẳng lên, từ hơi có hứng thú đã thăng cấp thành vô cùng mong đợi.

Hứa Thất An yên lặng, cố gắng nhẩm nhớ lại đến hết bài thơ, nhưng rơi vào mắt Triệu Thủ và ba vị Đại Nho, thì lại là hắn đang sáng tác.

"Giảo định thanh sơn bất phóng tùng."

Đã biết là bài vịnh về trúc, Triệu Thủ liền tỉ mỉ nghiền ngẫm, trong câu này, chữ “Giảo”* chính là tinh túy, chỉ một chữ thôi, đã làm nổi bật sự cứng cáp hữu lực của cây trúc.

* giảo: cắn chặt, kẹp chặt

"Lập căn nguyên tại phá nham trung."

Triệu Thủ khẽ vuốt cằm, đây là bổ sung thêm ý cho câu trên, thể hiện ra sự kiên nghị của cây trúc trong điều kiện sống gian nan.

"Thiên ma vạn kích hoàn kiên nhận, nhâm nhĩ đông tây nam bắc phong."

Nhịp hít thở của Triệu Thủ trở nên vội vã, hai câu sau này, chính là miêu tả thái độ của cây trúc với áp lực bên ngoài, dù trải qua vô vàn trắc trở, nhưng vẫn bất khuất vươn cao như cũ.

Trong mai lan trúc cúc, ông chỉ chung tình với cây trúc, nếu không đã không xây một rừng trúc ở chỗ mình ở.

Trước kia Triệu Thủ cũng từng làm thơ vịnh trúc, nhưng so với bài thơ này của Hứa Thất An, ông phải thừa nhận bài thơ của mình kém cỏi.

Một bài thơ hai câu, đã từ trong ra ngoài, gần như đã miêu tả tinh tế được toàn vẹn sự bền bỉ kiên cường của cây trúc.

Không hổ là thơ khôi Đại Phụng! Trong lòng Triệu Thủ không khỏi ca thán.

"Bài thơ này tuy ý cảnh và từ ngữ còn có hơi thiếu sót, nhưng là một bài thơ vịnh trúc hiếm thấy." Lý Mộ Bạch khen.

"Ngu xuẩn, bài thơ vịnh trúc này là miêu tả sự bền bỉ kiên trì và ngoan cường mộc mạc, nếu dùng từ ngữ hoa lệ ngược lại sẽ khiến nó trở thành kém cỏi." Trương Thận đả kích.

"Nhìn thoáng qua thì là vịnh trúc, nhưng thực chất là lấy trúc ví người, hay, hay." Trần Thái vuốt râu cười dài.