"Sau khi Hoài Vương chết, ta thừa lúc hỗn loạn đã lấy hồn đan, đưa về kinh thành, cho bệ hạ " hồn phách Khuyết Vĩnh Tu thành thật trả lời.
Hèn gì Dương Nghiên nói, lúc huyết tế bách tính, máu tươi nổi lên hóa thành huyết đan, hồn phách lại đều bị hút xuống đất, nhưng sau đó lại không tìm thấy gì, thì ra là bị Khuyết Vĩnh Tu thừa lúc hỗn loạn đánh cắp.
Hứa Thất An bừng hiểu ra, hắn còn tưởng hồn đan bị Địa Tông đạo thủ lấy đi, không ngờ đã chui vào trong túi Nguyên Cảnh Đế.
"Nói như vậy, Địa Tông đạo thủ là vì cái gọi là "Ác" mới tham dự chuyện này, ừ, Trấn Bắc Vương và Địa Tông đạo thủ nhất định có hợp tác, không biết Nguyên Cảnh Đế có khả năng qua lại với Địa Tông đạo thủ hay không?
"Chuyện này không hay, nếu vậy, thì mình phải để ý chuyện thân phận mới được. Ngày đó lúc một đấu năm, Địa Tông đạo thủ từng phát hiện mình có khí tức của mảnh vỡ Địa Thư.
"Hắn đã biết cao thủ thần bí ở Sở Châu là người giữ mảnh vỡ Địa Thư, như vậy bảo vệ hoa sen chín màu, mình phải xóa sạch tất cả mọi dấu vết của "Hứa Thất An".
"Hứa Thất An ở Sở Châu, Sở Châu xuất hiện một cao thủ thần bí, lại có khí tức của mảnh vỡ Địa Thư. Hai cái này không nói lên gì cả. Nhưng, nếu Hứa Thất An cũng là người giữ mảnh vỡ Địa Thư thì sao? Sự trùng hợp này quá lớn."
Nghĩ tới đây, Hứa Thất An hỏi tiếp: "Nguyên Cảnh Đế và Địa Tông đạo thủ, có thầm cấu kết với nhau không?"
Khuyết Vĩnh Tu thẫn thờ trả lời: "Không biết."
"Nguyên Cảnh Đế luyện chế hồn đan làm gì?"
"Không biết."
Cái này không biết, cái kia cũng không biết, cần các ngươi có ích lợi gì? Hứa Thất An có chút tức giận, trầm ngâm hồi lâu, vô cùng nghiêm túc hỏi:
"Ngươi có sản nghiệp, hay vàng bạc gì mà giấu giếm người khác hay không?"
Khuyết Vĩnh Tu thành thật khai báo: "Không có."
Phủ Hộ Quốc công tuy ở kinh thành, nhưng Khuyết Vĩnh Tu đã ở Sở Châu lăn lộn nhiều năm, dù có tiền bạc tài sản gì, thì cũng là ở Sở Châu.
Ài, phủ Hộ Quốc công chắc là sẽ bị tịch biên gia sản, nếu không làm sao cho chư công một câu trả lời, tiếc là bây giờ mình không còn là Đả Canh Nhân, không được dự hoạt động tịch thu tài sản, nếu không thì phát tài rồi. Hứa Thất An đau lòng muốn chết.
"Tào Quốc Công, ngươi có sản nghiệp gì không cho ai biết không?" Hứa Thất An quay qua nhìn Tào Quốc Công.
"Ở kinh thành ta có mười ba căn nhà riêng, để nuôi ngoại thất và trẻ con. Trong đó có ba căn còn để không, trong ba căn đó, có một căn ta dùng để cất giữ một ít đồ cổ trân phẩm, tranh chữ và ngân lượng."
Đồ cổ trân phẩm không cất ở trong nhà, lại đi cất ở bên ngoài, vậy đương nhiên toàn là những thứ không thể đưa ra ánh sáng. Đúng là một tên tham quan đáng ghét! Hứa Thất An vừa vui mừng, vừa phê phán.
"Địa khế, khế ước mua bán nhà của mấy căn nhà riêng đó ở đâu?" Hứa Thất An hỏi.
“Địa khế với khế ước căn ta cất đồ thì để ở trong cái nhà đó, mấy căn còn lại thì ở phủ Quốc công." Tào Quốc Công trả lời.
Đáng ghét, thế thì ta không lấy được căn nào rồi. Lòng Hứa Thất An trầm xuống, bi thương khó nói nên lời.
Đồng thời, hắn cũng sinh ra tò mò với căn dùng để cất đồ cổ kia. Cả địa khế lẫn khế ước mua bán nhà đều để ở trong đó, chứ không phải cất ở phủ Quốc công, cho thấy Tào Quốc Công đã hoàn toàn coi cái nhà riêng đó là của mình, hoàn toàn tách rời với phủ Quốc công.
Dù bên nào có xảy ra chuyện, thì cũng không ảnh hưởng gì tới bên kia.
Hỏi xong, để ôm lòng mong đợi, hắn không hỏi Tào Quốc Công căn nhà riêng đó chứa trân phẩm gì.
Cất lại hai hồn phách vào trong túi thơm, Hứa Thất An rời khỏi mật thất, đi thăm ba đồng bạn của Thiên Địa hội, họ được phân ở phòng khác.
Hứa Thất An tới phòng Lý Diệu Chân trước, gõ cửa.
Cửa mở, một dung nhan nghiêng nước nghiêng thành lộ ra, bà vợ người giấy của Hứa Thất An.
"Rầm!"
Tô Tô đóng sầm cửa lại.
Mấy phút sau, cửa phòng lại được mở ra, Lý Diệu Chân ăn mặc chỉnh tề ngồi ở bên bàn, Chử Thải Vi đang đang thu dọn dược cao, vải thưa, thuốc dán vân vân.
À vừa rồi là đang thay thuốc hả, Hứa Thất An tỉnh rụi, liếc nhanh qua người Lý Diệu Chân, ân cần hỏi: "Không sao chứ?"
Lý Diệu Chân gật đầu, hắn nói: "Nguyên Cảnh Đế đã xuống chiếu xưng tội, cũng cam kết sẽ không làm khó ngươi, ngươi không cần phải vội rời kinh nữa."
Thật ra thì dù ông ta không tha cho ngươi, ngươi cũng không phải sợ. Thiên tông đạo thủ là tồn tại cùng cấp bậc với Giám Chính mà.
Cho Nguyên Cảnh Đế mười cái lá gan, lão ta cũng không dám thật sự giết ngươi.
Có "ba ba" làm chỗ dựa sướng ghê. Hứa Thất An thầm cảm khái.
Hèn gì đời trước của hắn, cái đám nhân vật phản diện có chỗ dựa kia ai cũng thích nghênh ngang phách lối, hoành hành ngang ngược khắp nơi, nếu không phải xui xẻo đụng phải nhân vật chính, thì người bình thường đúng là chẳng làm gì được họ.
"Còn có chuyện gì không?" Lý Diệu Chân cau mày.
Sao ngươi đầy vẻ muốn đuổi ta đi thế, ta làm gì ảnh hưởng tới ba người các ngươi lắm à? Hứa Thất An thầm mắng, cười:
"Hồn đan, ta muốn biết hồn đan có lợi ích gì?"
Lý Diệu Chân nghe vậy, thì nhìn hắn với vẻ khó hiểu, như nói: không phải Kim Liên đạo trưởng đã nói với ngươi rồi à?
Hứa Thất An hạ giọng thì thầm, "Ta mới vừa thông linh với hồn phách của Khuyết Vĩnh Tu, biết được, kẻ cần hồn đan không phải Địa Tông đạo thủ, mà là Nguyên Cảnh Đế."
Con ngươi Lý Diệu Chân co lại.
Hứa Thất An nói tiếp: "Nếu chỉ theo lời Kim Liên đạo trưởng, có vẻ hồn đan chưa đủ để ông ta làm ra chuyện mất trí cỡ này, cho nên, ta đoán có lẽ hồn đan còn có công dụng gì đó mà người ta không biết."
Lý Diệu Chân trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi lắc đầu.
Lúc này, Chử Thải Vi hiếu kỳ hỏi: "Là cái hồn đan dùng hồn phách luyện chế ra đó hả?"
Hứa Thất An quay lại nhìn nàng, giọng điệu đầy chất vấn: "Ngươi biết?"
Cái này không giống với Chử Thải Vi, manh muội mắt to ngoài y thuật, đâu có phải giống người hiếu học, đi đọc sách của những lĩnh vực khác.
Chử Thải Vi đáp ngay: "Mấy ngày trước Tống sư huynh lúc làm nghiên cứu, từng nói hồn đan có lẽ có thể giúp huynh ấy làm cho thân xác và hồn phách dung hợp với nhau, nhưng đó cũng chỉ là suy đoán, vì hồn đan quá quý trọng, điều kiện luyện chế quá hà khắc.
"Hắn không thể nào giết người để luyện đan, Giám Chính lão sư sẽ là người đầu tiên giết chết hắn. Ừ, ta nghe Tống sư huynh nói, trong Tàng Thư Các ở lầu tám của Quan Tinh Lầu có ghi chép về hồn đan á."
Hứa Thất An và Lý Diệu Chân lập tức kêu lên: "Dẫn bọn ta đi."
"…"
Chử Thải Vi lộ vẻ khó xử: "Tàng Thư Các là cấm địa của Ty Thiên Giám, chỉ có đệ tử nội môn mới được đi vào, hơn nữa trước đó còn phải được Giám Chính lão sư, hoặc Dương sư huynh cho phép. Ta không đưa các ngươi vào được đâu, không ta sẽ bị phạt."
Lý Diệu Chân liền nhụt chí.
Hứa Thất An bước tới, vỗ vai Chử Thải Vi: "Mấy ngày nay muốn ăn cái gì, cứ nói với ca ca, cho ngươi ăn hết."
Chử Thải Vi mặt mày hớn hở: "Vậy ta dẫn các ngươi đi."
Lý Diệu Chân ngạc nhiên: "Ngươi không sợ bị phạt à?"
"Ai nha, chuyện nhỏ."
"…"
Ba người một quỷ vào Tàng Thư Các, Chử Thải Vi không nhớ được quyển sách ghi chép về hồn đan tên gì, để ở đâu.
Cả một gian to bày đầy kệ sách như này, muốn tìm ra thứ cần tìm, chẳng khác gì mò kim đáy biển.
"Để, để ta đi hỏi Tống sư huynh " Chử Thải Vi le lưỡi, nhảy cà tưng chạy đi.
Lý Diệu Chân và Hứa Thất An sầm mặt, bắt đầu tìm kiếm lung tung.