TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 619: Vấn linh (2)

Thấy Hoài Khánh không nói lời nào, Lâm An hếch cằm, đống đồ trang sức phức tạp trên đầu lay động, dịu dàng nói:

"Có ít kẻ trong miệng lúc nào cũng hô đại nghĩa, bảo rằng phụ hoàng làm sai, thế mà tới khi cần xuất lực, thì lập tức im thin thít."

Vừa nói, nàng vừa kiêu ngạo liếc Hoài Khánh, tỏ vẻ ván này là ta thắng, cuối cùng ta cũng chèn ép được mi một lần.

Ý Phiếu Phiếu là việc đưa Lý Diệu Chân và Hằng Viễn vào hoàng thành, và cấp chỗ ẩn náu cho họ.

Hoài Khánh cười.

Hứa Thất An giết hai kẻ tặc xong, Lâm An cũng xả được hết tích tụ trong lòng, cả người lại trở về hoạt bát như xưa, và vì hôm trước nàng còn chứa chấp "Nghịch tặc", có phần tham dự vào, nên nàng mới nghĩ được thông suốt mọi việc.

Nếu không, cứ nín nhịn mãi trong lòng, dù không phải là lâu lắm, không tới mức thành tâm bệnh, nhưng đối với một người đơn giản như nàng, sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu.

Cũng chính vì vậy, mà Hoài Khánh cũng rất phối hợp, tận lực nhường phần công lao này cho Lâm An.

Nhưng, Hoài Khánh không phải là khoan dung độ lượng đến mức mặc cho Lâm An khiêu khích mà chẳng làm gì. Nàng cười vẻ khen ngợi: "Đúng rồi, so với ngươi, thái tử ca ca còn cần có trách nhiệm hơn nhiều đó."

Mặt nhỏ Lâm An liền xệ xuống.

"Ta trở về phủ." Nàng thở phì phò đứng dậy.

Tiếng trang sức va vào nhau lanh canh, ánh vàng nhạt rọi vào mắt Hoài Khánh, là một tấm ngọc bội có chất rất dịu dàng.

Đôi mắt của trưởng công chúa hơi khựng lại, nhíu mày: "Hông ngươi đeo cái gì đấy?"

Lâm An kéo ngọc bội ra nhìn, à một tiếng, giải thích:

"Đây là ngọc bội cẩu nô tài tặng cho ta, phẩm chất lẫn tay nghề đều kém, nhưng đây là do hắn tự khắc đó. Ngươi nhìn này, tỳ vết quá chừng nhiều, nếu là đồ đi mua, nhất định không phải là như vậy."

Dứt lời, nàng hếch mặt lên vẻ khoe khoang, lộ ra đường cong cằm ưu mỹ.

Nàng không biết, trong giọng nàng mang theo sự ngọt ngào.

Mặt Hoài Khánh tức khắc như có gió bão thoáng qua, nhưng rồi khôi phục lại rất nhanh, nhàn nhạt nói: "Cút đi, đừng có ở đây làm bẩn mắt ta."

"Ta vốn định đi rồi, hừ!"

Phiếu Phiếu đã rất giận, thấy Hoài Khánh gọi mình thì quay lại, chính là để nói ra câu cuối này, để lấy lại mặt mũi cho mình.

Nàng không vui xoay người, uốn éo thân hình như rắn nước, váy tung bay đi ra khỏi phòng.

Lâm An đi rồi, Hoài Khánh giận dữ lấy trong ngực ra một con dấu ngọc xinh xắn, tức tối ném xuống đất.

Một hồi lâu sau, nàng lại đứng lên, xách váy đi qua nhặt về, kiểm tra cẩn thận, phát hiện một góc của con dấu đã bị sứt một miếng nhỏ.

Hai hàng mày dài liền cau lại, có chút đau lòng.

... . . . . .

Quan Tinh Lầu, trong một căn phòng bí mật.

Hứa Thất An tháo âm nang, mở dây cột, hai làn khói xanh bay ra, giữa không trung hóa thành Khuyết Vĩnh Tu và Tào Quốc Công.

Khi hai hồn phách xuất hiện, nhiệt độ trong phòng liền hạ thấp xuống mấy độ.

Âm nang này là đồ Lý Diệu Chân đặc chế, không cần vẽ trận pháp lên cũng gọi được quỷ hồn của người mới chết, vì trong âm nang đã tự có trận pháp rồi.

Đạo Môn cũng rất giỏi về chế pháp khí, mặc dù so với thuật sĩ, thì một bên là nghề tay trái, một bên là chuyên nghiệp.

Tào Quốc Công và Khuyết Vĩnh Tu mới chết không lâu, vẫn còn ở trong trạng thái ngơ ngác, hỏi gì liền đáp nấy, không hề suy nghĩ.

Hứa Thất An nhìn Tào Quốc Công trước: "Sao ngươi biết được án đồ thành?"

Tào Quốc Công đờ đẫn đáp: "Khuyết Vĩnh Tu hồi kinh, bí mật tới gặp bệ hạ, sau đó không lâu, ta liền bị bệ hạ truyền tới, thuật chuyện cho nghe."

"Ông ta bảo ngươi làm gì?"

"Toàn lực phối hợp với bệ hạ... ." Bao gồm cả trò mèo ở trên triều đường, giúp ông ta tung tin vịt vân vân.

Tào Quốc Công là sau này mới biết đến án đồ thành, hừ, giá trị của quỷ hồn Tào Quốc Công liền tuột dốc không phanh.

Hứa Thất An quay qua nhìn Khuyết Vĩnh Tu, hỏi: "Ngươi có biết toàn bộ kế hoạch án đồ thành không?"

Khuyết Vĩnh Tu ngơ ngác trả lời: "Biết."

"Kể lại toàn bộ đầu đuôi cho ta."

"... . ."

A, chỉ số thông minh quá thấp, đúng là một điểm yếu khó xài, hỏi cái nào trả lời đúng một cái đó thôi à... . . . Hứa Thất An thầm khinh thường, trầm ổn hỏi:

"Ngươi có biết chuyện Trấn Bắc Vương hợp tác với Địa Tông đạo thủ, Vu Thần Giáo cao phẩm vu sư không?"

"Biết."

"Nguyên Cảnh Đế đã sớm biết chuyện này?"

"Chuyện đồ thành, vốn là mưu đồ của bệ hạ và Hoài Vương... . . ."

Câu trả lời này, không nằm ngoài suy đoán của Hứa Thất An, vì hắn đã từ ám chỉ của Ngụy Công, biết có lẽ Nguyên Cảnh Đế là một trong những kẻ bày kế đằng sau tất cả.

"Tại sao phải đồ thành, sao không mở chiến tranh?" Hứa Thất An hỏi.

"Lượng máu cần quá lớn, đánh nhau rất mất thì giờ, chưa kể nếu thành chiến sự, sẽ khiến kế hoạch xuất hiện rất nhiều yếu tố nằm kiểm soát, cách này không an toàn." Khuyết Vĩnh Tu trả lời.

"Mục đích thật sự của Nguyên Cảnh Đế trong việc này là gì?" Hứa Thất An hỏi lại.

Hắn vẫn thấy, Nguyên Cảnh Đế quá dung túng Trấn Bắc Vương, thậm chí quá nóng lòng cho Trấn Bắc Vương tấn thăng, điều này không phù hợp với tâm tính của một đế Vương, hơn nữa còn là một đế vương đa nghi.

Hai chữ "mê võ" thật sự có thể dẹp bỏ cái tính nghi ngờ và kiêng kỵ ăn sâu trong người ông ta sao?

"Hoài Vương nói, hắn tấn thăng nhị phẩm, là sẽ cản được Giám Chính, giúp hoàng thất có được một cây cột trụ trấn quốc thật sự, khi đó, không cần phải quá kiêng kỵ Giám Chính và Vân Lộc thư viện nữa. Đây cũng là tâm nguyện của bệ hạ."

Lý do này không đủ, ngươi tin à?

Khuyết Vĩnh Tu nói tiếp câu sau, làm Hứa Thất An hơi biến sắc.

"Bệ hạ, muốn luyện chế hồn đan."

Hồn, hồn đan? Nguyên Cảnh Đế muốn luyện hồn đan? Không đúng, không phải Kim Liên đạo trưởng đã bảo, Địa Tông đạo thủ cần hồn đan sao?

Nên, hai huynh đệ một người muốn huyết đan, một người muốn hồn đan, nên mới cạo bớt đám dân của mình... . . .

Kim Liên đạo trưởng từng nói, tác dụng của hồn đan là tăng cường nguyên thần, có thể sung làm tài liệu luyện đan, luyện chế pháp bảo, tu bổ hồn phách không đầy đủ, bồi dưỡng khí linh... . . . nhưng nếu chỉ có như vậy, thì có vẻ chưa đủ để khiến Nguyên Cảnh Đế mạo hiểm lớn như thế, hiến tế bách tính của cả một tòa thành.

Đương nhiên, hồn đan chẳng qua là một trong các thu hoạch, huyết đan có thể giúp Trấn Bắc Vương đánh vào đại viên mãn.

Nhưng, người được ích lợi là Trấn Bắc Vương, so nếu so sánh ra, thu hoạch của Nguyên Cảnh Đế không đủ để ông ta mạo hiểm đến mức đưa ra quyết định này.

Khi thu hoạch của người ta với sự mạo hiểm của ông ta không tương xứng với nhau, thì câu chuyện nhất định sẽ không phải là đơn giản như bề ngoài như vậy... . . . . . Hứa Thất An day day mi tâm.

Hắn không nghĩ ngợi lâu, hỏi tiếp: "Hồn đan ở đâu?"

... ...

Chú 1: câu mở đầu thứ nhất là chiếu xưng tội của Hán Vũ Đế, câu mở đầu thứ hai là chiếu xưng tội của Sùng Trinh.