TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 617: Hạ chiếu lập tội (2)

"Dựa vào ta là một thành viên của Thiên Địa hội, Lý Diệu Chân và Sở Nguyên Chẩn có chiến lực tứ phẩm, Hằng Viễn đại sư là bát phẩm võ tăng, nhưng theo giải thích của Sở Nguyên Chẩn, lực bộc phát và lực kéo dài của đại sư đều rất xuất sắc, cho dù chiến lực không bằng tứ phẩm, nhưng đã vượt qua ngũ phẩm võ phu.

"Chiến lực Lệ Na thì không đánh giá chính xác được, hơi kém hơn Hằng Viễn, nhưng Kim Liên đạo trưởng nói nàng là thiên tài duy nhất trong bầy có thể sánh ngang với ta.

"Số một tạm thời chưa biết được thân phận, số chín Kim Liên đạo trưởng là một trong những đại lão mình có thể dựa vào được, sau lưng ông ấy còn có rất nhiều đạo sĩ Địa Tông chưa bị đi lầm đường.

"Nên tiếp theo, phải giúp Kim Liên đạo trưởng giữ được hoa sen chín màu."

Còn số bảy và số tám, nghe nói số bảy là thánh tử Thiên Tông, sư huynh của Lý Diệu Chân, hiện giờ chẳng biết đang ở đâu. Lúc nhắc tới người này, Lý Diệu Chân ấp a ấp úng, không muốn nói chuyện nhiều. Sau đó bị hỏi mãi, mới nói: Tên kia cũng là loại người thối tha giống ngươi, chỉ khác là hắn đã gặp phải báo ứng, còn ngươi thì chưa, nhưng một ngày nào đó ngươi cũng sẽ bước lên con đường của hắn thôi.

Số tám đang bế tử quan, đến giờ sinh tử không biết.

"Trừ Kim Liên đạo trưởng, Ngụy Uyên là chỗ dựa thứ hai mình có thể tin cậy, Giám Chính thì không tính, Giám Chính không đảm bảo. Hiện giờ thì ông ta rất là tốt, nhưng ai biết có thật sự là người tốt hay không, trước khi ông ấy lộ mục đích thật sự của mình ra, thì đều không tin được.

"Thần Thù đại sư đáng tin hơn Giám Chính một chút, nhưng hiện giờ hắn đang chìm vào ngủ say, trong thời gian ngắn là không tỉnh dậy được. Tiếp theo, Phật môn Độ Ách đại sư miễn cưỡng coi là năm mươi phần trăm, nếu quả thực bị buộc đến tuyệt lộ, mình sẽ trốn vào không môn. Không đúng, Thần Thù ở trong cơ thể mình, vào Phật môn chính là vào con đường chết.

"Nhân Tông đạo thủ Lạc Ngọc Hành, có mấy phần giao tình với Kim Liên, cũng có ti tí giao tình với mình, hơn phân nửa là không trông cậy được."

Tính toán một hồi, Hứa Thất An đã đưa ra được danh sách:

Đại lão có thể dựa vào và tin tưởng: Kim Liên đạo trưởng Thiên Địa hội, Ngụy Uyên.

Đại lão có khả năng tin được: Thần Thù, Giám Chính.

Đại lão có thể tranh thủ được: Lạc Ngọc Hành, Độ Ách La Hán.

Phe địch: đội thuật sĩ thần bí, Nguyên Cảnh Đế.

"Án Sở Châu đồ thành kết thúc, mình phải khiêm tốn, tận lực tấn thăng ngũ phẩm trước, chuyện này không khó lắm, mình đã chạm tới ngưỡng cửa ngũ phẩm rồi, nhưng mà ngũ phẩm là vẫn còn chưa đủ, đến tứ phẩm mình mới thật sự là có sức tự vệ.

"Thuận tiện thông qua Nhị Lang và Nhị thúc, tính toán thái độ của Nguyên Cảnh Đế. Nếu ông ta định trả thù, phải lập tức rời kinh. Kết quả tốt nhất là sau khi mình tấn thăng tứ phẩm rồi mới rời kinh, bây giờ mà rời kinh, thì mình chỉ nhờ cậy được một mình Kim Liên đạo trưởng, những đại lão còn lại cơ bản là không trông cậy nổi."

Đang nghĩ lung tung, Giám Chính ngồi im bên cạnh từ từ mở mắt, nói: "Bệ hạ đã đồng ý hạ chiếu lập tội."

Phù, Hứa Thất An như trút được gánh nặng.

"Tiếc là không ép được Nguyên Cảnh Đế thoái vị, lão hoàng đế đã chấp chưởng triều đình nhiều năm, căn cơ vẫn còn, đừng thấy hiện giờ chư công buộc ông ta hạ chiếu lập tội, nếu thật sự muốn buộc ông ta thoái vị, đa số họ sẽ không ủng hộ. Vì việc này có liên quan tới lợi ích, sự biến đổi trong triều cục vân vân, liên quan quá nhiều.

Ừ, làm người không thể quá tham, bây giờ đã là kết quả mình mong muốn rồi." Hắn thầm nhủ.

Giám Chính cúi đầu nhìn xuống bàn, nhìn cả đống đồ ăn được mang tới tặng đang không ngừng chui vào bụng đồ đệ mình, mà thấy hơi phiền muộn.

"Thải Vi, lão sư chỉ vào cung ngó một cái mà thôi." Giám Chính thở dài.

"Đó là tự ngươi đi coi trò vui mà." Chử Thải Vi nhẹ nhàng, đáp trả, ra vẻ thông thạo:

"Lúc ta với mấy người Linh Âm và Lệ Na ăn đồ, đều là ai nhanh tay thì còn chậm tay thì hết, cả con nít sáu tuổi cũng còn biết đạo lý đó."

Giám Chính không muốn nói nữa.

Hứa Thất An hiếu kỳ: "Sao không nhìn thấy Dương sư huynh?"

Chử Thải Vi trả lời: "Bị lão sư trấn áp dưới lòng đất, làm bạn với Chung Ly sư tỷ rồi."

Bức Vương lại làm chuyện gì chọc giận Giám Chính rồi? Hứa Thất An thầm nghĩ.

Thải Vi nói tiếp: "Lão sư, Tống sư huynh bảo ta hỏi ngài một chuyện."

Nghe vậy, Giám Chính trầm mặc, "Hắn lại đòi tử tù để làm thí nghiệm luyện kim hả?"

Chử Thải Vi lắc đầu.

Giám Chính mới vừa thở phào, đã nghe học trò nhỏ giòn dã nói: "Hắn nói phải đi Nhân Tông bái sư học nghệ, nhưng ngài là lão sư hắn, hắn không dám tự tiện chủ trương, nên phải trưng cầu sự đồng ý của ngài."

Giám Chính chậm rãi nói: "Lý do của hắn là gì?"

"Tống sư huynh đã luyện thân thể người đến một bước cuối cùng, mãi mà không làm sao khiến nguyên thần dung hợp với thân xác được, hắn rất khổ não, ăn ngủ không yên. Đạo Môn là tay tổ trong lĩnh vực nguyên thần, hắn muốn đi học pháp thuật Đạo Môn."

Chử Thải Vi vừa nói, vừa ăn: "Nhưng Tống sư huynh nói, lòng hắn vẫn ở chỗ của lão sư, mong ngài đừng giận."

Giám Chính không nói gì, liếc nhìn khóe miệng bóng loáng của Chử Thải Vi, rồi nghĩ tới Chung Ly và Dương Thiên Huyễn đang bị trấn áp dưới lòng đất, trầm mặc nghiêng đầu, nhìn kinh thành phồn hoa như cẩm, tịch mịch thở dài.

Nhân gian không đáng giá.

Hứa Thất An vội đưa tay lên che miệng, thiếu chút nữa thì bật cười.

Trong tẩm cung, một mảnh hỗn độn.

Màn che bị xé xuống, lư hương nghiêng đổ, tranh chữ bị xé thành mảnh vụn, bàn lật nghiêng, đồ đựng bằng vàng bạc rơi tán loạn đầy đất.

Nguyên Cảnh Đế đứng giữa đống phế tích, áo bào tay rộng, tóc tai xốc xếch.

Lên ngôi ba mươi bảy năm, hôm nay tôn nghiêm bị quần thần chà đạp xuống dưới chân, với một quân vương kiêu ngạo tự cho mình là quyền thuật đỉnh phong, thì đả kích này quả thực là quá lớn.

Người bình thường bị mất mặt mũi như vậy còn muốn nổi điên, huống chi là hoàng đế.

"Bệ hạ"

Lão thái giám từ ngoài cửa đi vào, lo sợ khẽ gọi.

Nguyên Cảnh Đế lạnh lùng nhìn lão.

"Chư công vẫn chưa đi, còn tụ ở trong Kim Loan điện." Lão thái giám nhỏ giọng.

"Chúng còn muốn làm gì? Còn cái gì chưa thỏa mãn hả? Không phải trẫm đã đồng ý với chúng còn gì?! !"

Nguyên Cảnh Đế kích động quơ tay, khàn cả giọng gầm lên.

Lão thái giám quỳ phụp xuống đất, giọng đau đớn: "Vương Trinh Văn và Ngụy Uyên nói, chưa nhìn thấy chiếu xưng tội, thì không tan triều."

Nguyên Cảnh Đế lảo đảo lùi lại mấy bước, ngực nhói lên đau đớn, một luồng máu tanh cuộn lên cổ.

Hôm đó, vừa qua giờ trưa, triều đình đưa ra một cáo thị chưa bao giờ có.

Cửa Hoàng thành, cửa nội thành, ngoài cửa thành, trên mười hai cửa thành, mười hai bảng dán bố cáo, dán bức chiếu xưng tội của Nguyên Cảnh Đế.

Nguyên Cảnh Đế tại vị ba mươi bảy năm, lần đầu tiên xuống chiếu xưng tội.

Ngày này, tất cả các giai tầng của kinh thành đều náo động.