TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 618: Vấn linh (1)

Cảm ơn đại gia Lehuyphan, Tranvu3693, tolanga120893 đã ủng hộ ngọc phiếu!

Nhóm người đầu tiên thấy chiếu xưng tội, vừa khó tin vừa khiếp sợ, mang theo tâm tình "Ta là người thấy tin đầu tiên” điên cuồng chạy đi truyền tin ra.

Sau đó, vô số dân chúng chen chúc tới cửa thành.

"Có phải là chiếu xưng tội không?"

Bách tính không biết chữ, và những người không chen được lên hàng đầu, hỏi to.

"Phải, là chiếu xưng tội, bệ hạ thật sự hạ chiếu lập tội." Người đứng hàng đầu hô to đáp lại.

"Đọc, đọc mau..." bách tính ở đằng sau liền thúc giục.

"Thượng nãi hạ chiếu, vô cùng sâu sắc chi hối, viết: Trẫm lấy lương đức, kế thừa đại thống. Ý cùng thiên hạ đổi mới, kế thừa di nghiệp tổ tông. Không ngờ sự không như ý, dẫn đến Sở Châu thành hủy... . . Chú 1

"... . . . ngày mười sáu tháng năm năm Nguyên Cảnh ba mươi bảy."

Cả thiên chiếu xưng tội, lưu loát gần ngàn chữ, được một lão nho sinh trầm bổng đứng đọc hết ở bảng cáo thị.

Dân chúng bình thường, có người nghe hiểu, nhưng đa phần thì nghe mà vẫn cứ lơ mơ, chỉ biết một điều rằng: Nguyên Cảnh Đế quả thật đã hạ chiếu lập tội!

"Có phải vì án Sở Châu đồ thành không?"

"Bệ hạ, xuống chiếu xưng tội, nói cách khác, những việc hôm qua Hứa ngân la nói đều là thật, có phải không?"

"Những tin bôi đen Hứa ngân la người ta nói khắp thành, đều là giả, có đúng không?"

Điểm dân chúng chú ý nhất là chỗ này, mặc dù trong lòng họ tin Hứa Thất An, nhưng hôm qua có quá nhiều tin bôi đen Hứa ngân la, mà nói lại nghe rất có lý.

Họ cần một thông tin chắc chắn, để dẫm nát những lời đồn kia.

Hơn nữa, đối với lê dân bách tính, địa vị của triều đình đã ăn sâu trong lòng họ. Nếu triều đình thừa nhận chuyện này, cộng thêm uy tín của Hứa ngân la, vậy thì họ sẽ không còn nghi ngờ gì nữa, sau này dù có ai nói gì, họ cũng sẽ không tin.

Lão nho sinh đè tay, đám người lập tức an tĩnh lại, lão nho sinh hài lòng gật đầu, sau đó lắc đầu thở dài, nói:

"Bệ hạ hạ chiếu lập tội, thừa nhận dung túng Trấn Bắc Vương đồ thành, những điều Hứa ngân la nói ngày hôm qua đều là thật. Nếu không phải Hứa ngân la giận dữ rút đao, thì oan án Sở Châu đồ thành sẽ khó mà được đưa ra ánh sáng, Trịnh đại nhân, có, có chết cũng không nhắm mắt."

Tiếng hoan hô và tiếng quát mắng cùng bùng nổ, ồn không tả nổi.

"Đại Phụng có được một Hứa ngân la, thật là trời cao coi trọng."

"Đáng tiếc, Hứa ngân la bây giờ không còn là quan nữa."

"Không còn là quan thì sao, hắn vẫn là anh hùng Đại Phụng."

Tiếp đó là những tiếng mắng mỏ... . . .

"Hôn quân, đồ hôn quân, chẳng lẽ người Sở Châu thì không phải là con dân Đại Phụng ta sao?"

"Tu đạo hai mươi năm là hôn quân, dung túng Trấn Bắc Vương đồ thành, đây chính là bạo quân."

"Đại Phụng sớm muộn sẽ có một ngày mất vào tay hắn ... "

Tiếng mắng rất nhanh bị trấn áp, bị binh lính xung quanh đè xuống, nhưng bách tính vẫn nhỏ tiếng mắng, hoặc mắng trong lòng.

Binh sĩ cũng không thể áp tội phạm đại bất kính cho những bách tính này.

Hoàng đế hạ chiếu lập tội, bản thân là đã nhận sai, thì phải cho bách tính được phát tiết, chửi rủa một hồi.

... . . . . .

Quốc Tử Giám.

Là một trong những thánh địa của học sinh thiên hạ, thường ngày vốn luôn có tiếng đọc sách văng vẳng, thì lúc này khắp nơi đều là những tiếng mắng chửi hùng hồn.

Người có học mắng người, còn phong phú sâu cay hơn dân chúng bình thường nhiều.

"Trấn Bắc Vương chết không có gì đáng tiếc, nhưng không ngờ ngay cả bệ hạ cũng... . . Hôn quân, đây là làm cho mất nước, sao có thể để hắn làm như vậy, Giám Chính, chẳng lẽ trước đó Giám Chính không biết hay sao?"

"Chư công cả triều mà không có đến một đấng nam nhi, chúng ta khổ đọc sách thánh hiền, là để bị xếp cùng loại với những kẻ không có xương sống này sao?"

"Còn phải chờ đến khi Hứa ngân la vung đao giết hai tên tặc, khiến chuyện này trở nên long trời lở đất, mới dám ra mặt chống cự với bệ hạ, phi, nếu đổi lại là ta, ta đã lấy đầu cướp đất ngay tại chỗ rồi."

"Võ phu tuy dùng lực phạm cấm, nhưng gặp phải chuyện táng tận thiên lương như vậy, cũng chỉ có võ phu mới ngăn được cơn sóng dữ mà thôi."

"Ài, sau này trong sách sử sẽ ghi nhớ chuyện này, người có học còn gì là mặt mũi. Tiếc thay Hứa ngân la không phải là người có học Nho Gia ta."

Lúc này, một học sinh trẻ tuổi chạy vào, hưng phấn nói: "Chư chư vị, ta mới vừa nghe được một tin tốt."

Chúng học sinh trong viện đều quay qua nhìn, đều cau mày.

Mặc dù hoàng đế hạ chiếu lập tội, thừa nhận chuyện này, không khiến trung thần ngậm oan, nhưng bản thân chuyện này vẫn là một bi kịch đen tối, có gì để mà vui như thế.

Học sinh trẻ tuổi kia kích động nói: "Ta nghe nói, hôm nay viện trưởng Triệu Thủ của Vân Lộc thư viện xuất hiện ở trong triều, ngay trước mặt chư công và bệ hạ, nói, nói Hứa ngân la là đệ tử nhập thất của ông ấy."

Cái gì? !

Lập tức, không khí trong viện nổ tung, các học sinh đều lộ ra hưng phấn và kích động, sải chân nhào lên.

"Hứa ngân la là học sinh Vân Lộc thư viện?"

"Đệ tử nhập thất của Triệu viện trưởng, là, là sự thật?"

Mấy học sinh đỏ bừng cả mặt, túm chặt tay áo của học sinh kia, lớn tiếng truy hỏi.

Lúc này, nếu mình bảo chỉ là đùa giỡn, sẽ bị đánh chắc... . . . học sinh kia thầm nghĩ, gật đầu: "Chuyện này đang được lưu truyền trong giới quan trường, ta không có lửa làm sao có khói."

"Ha ha ha, hôm nay liên tiếp có chuyện vui, phải uống cạn một chén lớn, đi, đi uống rượu."

"Hôm nay không ai học hết, buông thả một lần."

Bao lâu nay, chuyện thơ khôi Đại Phụng là xuất thân võ phu, luôn là vết dằm trong tim tất cả người có học, mỗi lần nói tới, vừa cảm khái khâm phục, lại vừa bóp cổ tay thở dài.

Nghĩ sau này, khi hậu nhân nhìn thấy đoạn lịch sử này, nhất định sẽ cười nhạo người có học của thế hệ này. Người có học không thể bỏ qua nhát đâm sau lưng này.

Bây giờ, biết Hứa Thất An là học sinh Vân Lộc thư viện, khỏi nói họ cao hứng tới chừng nào, mặc dù Vân Lộc thư viện và Quốc Tử Giám có đạo thống chi tranh, nhưng trong sách sử sẽ không quan tâm cái này.

Đều là người có học Nho Gia cả.

Học sinh Quốc Tử Giám, hô bằng hoán hữu đi ra ngoài uống rượu.

Giám Thừa bẩm lại việc này cho Tế Tửu, nổi giận: "Trong Quốc Tử Giám có gần một nửa học sinh hôm nay đi ra ngoài chơi bời, hôm nay đâu phải là ngày nghỉ."

Lão Tế Tửu tóc đã hoa râm vẫn nằm yên trên tháp mềm, mặt không cảm xúc:

"Chuyện trên triều hôm nay cho chúng ta biết, đắc đạo được giúp nhiều mất đạo không người giúp, thánh nhân không lừa gạt chúng ta."

Ý Tế Tửu là, đừng làm địch với quần chúng, lúc đối mặt đại thế, phải biết thả lỏng quy củ, cố mà nhẫn nhịn... Giám Thừa đụng phải đinh mềm, cau mày suy nghĩ.

... . . .

Hoài Khánh phủ.

Hoài Khánh mặc cung trang màu trắng, ngồi bên bàn, nhìn Lâm An mặc váy đỏ, nở nụ cười nhàn nhạt: "Hắn chưa bao giờ khiến người ta thất vọng, nhỉ?"

Sau đó thở dài: "Chuyện này xong, danh tiếng của bệ hạ, danh vọng của hoàng thất, sẽ bị hạ xuống tới đáy."

Phiếu Phiếu cười ngọt ngào, giọng đầy chính nghĩa: "Làm chuyện sai thì phải sửa, tuy ta không thường đi học, nhưng Thái phó đã dạy chúng ta, biết sai thì mới tiến bộ được."

Làm một kẻ đầu óc đơn giản gì cũng không hiểu đúng là hạnh phúc... . . . . Hoài Khánh thầm khinh bỉ muội muội mình, nhưng ngoài mặt thì chẳng nói gì.

Không phải là cho Lâm An mặt mũi, mà là nói ra nàng ta nhất định sẽ xù lông lên, rồi nhào tới mổ vào mặt nàng.

Hoài Khánh ngại phiền.

Người thông minh, sẽ không tự tìm phiền toái cho mình.