Hứa Tân Niên đang định trấn an thì chợt nhướng mày, khựng lại hồi lâu, sau đó sắc mặt từ từ thay đổi, chuyển sang ngưng trọng: "Đại ca, tình hình có vẻ có chút không đúng."
Hứa Thất An xoay người lại, nhìn hắn.
Hứa Tân Niên nói khẽ: "Theo lời ngươi nói, nếu án này là Nguyên Cảnh Đế và Hoài Vương mật mưu, như vậy kế hoạch muốn đánh hắn trở tay không kịp của sứ đoàn, ngay từ vừa mới bắt đầu đã thất bại rồi.
"Ngươi đừng quên, Khuyết Vĩnh Tu đã trốn thoát, mật thám của Trấn Bắc Vương cũng chạy thoát. Chẳng lẽ những người này, sẽ không truyền tin Trấn Bắc Vương mất mạng về kinh sao? Có khi lúc các ngươi đang thỏa thuê mãn nguyện, ông ta đã nhận được tin rồi.
"Như vậy, Nguyên Cảnh Đế nhất định đã nghĩ xong cách đối phó, đừng nghi ngờ điều này, bệ hạ này của chúng ta đã chơi quyền thuật rất nhiều năm rồi. Nếu ông ta làm nghiêm túc, e là cả Ngụy Công lẫn Vương Thủ phụ đều không phải là đối thủ của ông ta."
"Lời ngươi nhắc nhở ta, đúng là không sai." Hứa Thất An lại quay mặt nhìn ra sân, không nói gì thêm.
Hứa Thất An biết, triều đình không phải sân nhà của hắn. Đầu tiên, đấu tranh chính trị không phải là phá án, càng không phải dựa vào đầu óc thông minh là có thể ngang dọc, những kẻ có thể từ trong khoa cử chém giết đi ra, có người nào không phải người thông minh.
Nhưng năm nào cũng có vô số người bị rơi đài.
Hứa Thất An sẽ không tự đại cho rằng là mình có thể đại chiến ba trăm hiệp với Nguyên Cảnh Đế trên triều đường.
Thứ hai, quan chức của hắn vẫn là hơi thấp, không có cơ hội thượng triều, đồng nghĩa hắn không có tư cách lên "Tiền tuyến.
"Nên lần này, vị trí chủ lực, vẫn phải chắp tay nhường cho Ngụy Công, Trịnh Bố Chính Sứ, và các chư công hám danh hoặc trong lòng vẫn còn sót lại chính nghĩa kia, ta vẫn là xuất lực bên ngoài thôi."
Quan Tinh Lầu, Bát Quái Đài.
Giám Chính áo trắng như tuyết, râu tóc bạc trắng, đứng bên rìa bát quái đài duyên, tay chắp sau lưng, quan sát cả kinh thành.
Gió đêm thổi chéo áo và bộ râu bạc trắng của ông ta bay bay, tiên phong đạo cốt, như trích tiên.
"Nghe nói, Trấn Bắc Vương đã chết ở bắc cảnh."
Một giọng nói trầm trầm vang lên, giọng trầm thấp và bình thản, như bạn già nói chuyện với nhau, tạo cho người ta cảm giác cao thâm khó lường.
Sau lưng Giám Chính, xuất hiện một bóng lưng mặc áo trắng.
Đại Phụng Bức Vương, Dương Thiên Huyễn.
Hai thầy trò lưng đâu lưng, đều là đứng chắp tay, đều là áo trắng như tuyết. Đừng nói, trong lúc nhất thời thật đúng là khó phân biệt cao thấp.
Giám Chính "ừ", cười: "Có vài người đang ngủ cũng phải cười mà tỉnh."
Ý sư phụ là chỉ Ngụy Uyên, hay là ai? Dương Thiên Huyễn lầm bầm trong lòng, bên ngoài giọng điệu vẫn lãnh đạm như thế ngoại cao nhân, bắt chước Giám Chính "ừ" một cái.
Giám Chính đã quen cái tính này của đệ tử mình, chẳng buồn để ý, chỉ cần Dương Thiên Huyễn không ở chỗ ông mà đọc "Hải đáo tẫn đầu thiên tác ngạn, thuật sĩ tuyệt đính ngã vi phong" (Biển đến tận chân trời là bờ, Thuật sĩ hàng đầu ta là đỉnh), thì Giám Chính cũng lười so đo với hắn.
Dương Thiên Huyễn tiếp tục nói: "Giết chết Trấn Bắc Vương là vị cao thủ thần bí, ở phế tích Sở Châu thành một mình độc chiến năm đại cao thủ, dưới bao nhiêu con mắt nhìn giết chết Trấn Bắc Vương, báo thù cho bách tính, sau đó còn ngàn dặm truy kích, giết chết Cát Lợi Tri Cổ.
"Thật là làm người nhiệt huyết sôi trào, ta hận đó không phải là mình. Nhưng nghĩ tới Hứa Ninh Yến cũng bị giống như ta, trong lòng ta liền dễ chịu hơn. Hắc hắc, tiểu tử này lúc nào cũng cướp cơ duyên của ta, vô cùng đáng hận. Chắc hẳn ở Sở Châu nhìn vị cao thủ thần bí kia quét ngang chém dọc, trong lòng hắn cũng hâm mộ muốn chết đi."
Nói xong, Dương Thiên Huyễn nhờ trực giác của một tứ phẩm thuật sĩ, nhận ra Giám Chính sư phụ không ngờ lại quay đầu lại, nhìn mình.
Giám Chính lão sư, rốt cuộc đã thấy xấu hổ vì những chuyện sai lầm trước đây người làm rồi phải không? trong lòng Dương Thiên Huyễn vui muốn chết.
Không biết là, ánh mắt Giám Chính nhìn hắn, đầy thương hại.
Ngày hôm sau, quần thần lại tề tụ ở cửa cung, đình công gây sự. Họ có cảm giác mình bị đùa bỡn.
Hôm qua náo loạn lâu như vậy, vốn tưởng bệ hạ đã thỏa hiệp, mời Thủ phụ đại nhân đi vào nghị sự. Ai ngờ, Vương Thủ phụ báo lại là: Bệ hạ không gặp Bổn quan.
Buồn cười, cho là tránh không gặp, thì có thể coi chuyện này không xảy ra sao?
Theo tin tức truyền ra, án Trấn Bắc Vương đồ thành đã không còn giới hạn trong chốn quan trường. Trong thành, tam giáo cửu lưu đều nghe ngửi thấy chuyện này, ai cũng giật mình.
Quán rượu, trà lâu, kỹ viện, đây là những nơi có thể nói là trung tâm thu nhận và phát tán tin tức, cả ngày lúc nào cũng có người tới dự thính, có người bàn luận.
"Trấn Bắc Vương thảm sát vô nhân đạo, ba trăm tám mươi ngàn sinh mạng, cả một tòa thành, sao hắn nỡ hạ lòng?" Có người vỗ bàn tức giận mắng.
Bây giờ ở trong thành, mắng chửi Trấn Bắc Vương chính là làm đúng, không phải sợ bị hỏi tội, bởi vì cả quan trường cũng đều đang mắng mà. Ai không mắng Trấn Bắc Vương, đó là kẻ mất trí cầm thú.
Mắng Trấn Bắc Vương, chính là bạn của người có học đọc sách thánh hiền, là đồng bạn của chính nghĩa.
"Các ngươi biết không, lần này đi bắc cảnh tra án chính là Hứa ngân la, quả không hổ là hắn, nếu đó không phải là hắn, chắc đến giờ tội ác của Trấn Bắc Vương vẫn không cách nào bị vạch trần."
"Trên đời chưa có vụ án nào Hứa ngân la tra không ra, có Hứa ngân la, ta mới thấy triều đình này vẫn là triều đình tốt, vì ác đồ sẽ không có khả năng tiêu dao ngoài vòng pháp luật."
"Nhưng mà ta nghe nói, chuyện ở trong triều, Hứa ngân la là không làm gì được."
"Đâu có sao, văn võ bá quan đương nhiên sẽ thay thế Hứa ngân la, ngươi có nghe nói chưa, đường đệ của Hứa ngân la, cái vị hội nguyên xuân vi đó, hôm qua đã ở cửa cung mắng suốt hai canh giờ, mắng tới hoàng hôn luôn. Hôm nay lại đi tiếp đó."
"Lợi hại thật."
Bên trong tẩm cung.
Lão thái giám đầu đau muốn vỡ đi vào ngưỡng cửa, giận tới mức mặt già trắng bệch: "Bệ hạ, tên, tên Hứa Tân Niên kia lại ở bên ngoài chửi mắng. Quả thực là đáng hận, đáng giết."
Nguyên Cảnh Đế ngồi trên ghế, tay cầm đạo kinh, nghe vậy, nhàn nhạt đáp lại: "Giết hắn, vậy thì thật sự sẽ không cản được đại thế nữa, sẽ chọc mọi người nổi giận."
Lão hoàng đế sắc mặt bình tĩnh, nói: "Hôm qua, Ngụy Uyên có làm gì không?"
Lão thái giám vô thức khẽ đáp: "Đêm qua Ngụy Công tự mình đi gặp Vương Thủ phụ "
Ý nói, hai con mãnh hổ của triều đình, đã âm thầm kết minh.
Ngụy Uyên và Vương Trinh Văn, tượng trưng cho hai đảng phái lớn nhất của triều đình, nếu bọn họ liên thủ, sẽ không có ai là đối thủ của bọn họ, ngay cả bệ hạ, cũng từng bị bọn họ làm thua thiệt.
Năm đó chuyện bán quan dục tước sôi sục một thời, bị hai người liên thủ dập tắt. Những quan, tước đã bán ra đó, chỉ trong một năm ấy, kẻ bãi quan thì bãi quan, kẻ chém đầu chém đầu, bị Vương Thủ phụ thu hồi lại hơn nửa.
Lão hoàng đế cười, vẻ khinh thường, lại hỏi: "Trong nội cung có dị thường gì không?"
Lão thái giám nói khẽ: "Gió êm sóng lặng, nhưng, hôm qua Lâm An công chúa trở về cung. Còn Hoài Khánh công chúa…"
Lão hoàng đế híp mắt: "Hoài Khánh thế nào?"
"Ra cung, trở về Hoài Khánh phủ."
Yên lặng hồi lâu, lão hoàng đế ừ một tiếng, phân phó: "Sau này nếu Lâm An có cầu kiến, thì bảo nó quay về."
Ngày thứ ba.
Quần thần lại tề tụ ở cửa cung, nhưng, nhưng ai cẩn thận sẽ nhìn ra, mặc dù số người không thay đổi, nhưng một số đại thần tay cầm quyền to, hôm nay không tới.
Hứa Thất An đến Đả Canh Nhân nha môn, gặp được thị vệ trưởng của phủ Hoài Khánh công chúa, phụng lệnh của trưởng công chúa, mời Hứa Thất An đi phủ công chúa một chuyến.