Thấy hắn đã có phần hiểu ra, Hứa Thất An cười, mắt nhìn về phía trước, bắt đầu nghĩ tới chuyện nuôi phòng ngoài của mình.
Đã nhiều ngày không gặp, mình lại có chút nhớ mị lực của Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân rồi, cơ mà hơi lạ ta, nàng ta không có thuật mị hoặc tự nhiên như Lạc Ngọc Hành, sao mình lại thế này vậy nhỉ?
Thật muốn biết nàng ấy rốt cuộc có lai lịch ra sao.
Ừm, gửi ở chỗ hồng nhan tri kỷ trước đã, chờ chuyện của Trấn Bắc Vương lắng xuống, rồi đi gặp nàng sau. Trước đó, cần phải cẩn thận một chút.
Cũng chưa nên đón Chung Ly, để nàng ở Ty Thiên Giám. Mấy ngày tới mình sẽ phải thường xuyên đi ra ngoài, đưa nàng theo không tiện.
Lâm An và Hoài Khánh cũng tạm thời không gặp. Thời gian tới mình chắc chắn mình sẽ không vào được cung, hơn nữa chuyện này có liên quan đến hoàng thất, mình lại có liên quan, không nên gặp các nàng.
Đang nghĩ ngợi lung tung, nghe thấy giọng Hứa Nhị Lang thắc mắc: "Đại ca, dốc hết túi cho nhau nghĩa là gì?"
Lúc đầu hắn tưởng đại ca ít học thức nên dùng sai từ, nhưng càng nghĩ càng thấy có chỗ không đúng, nên không nhịn được mở miệng hỏi.
Hứa Thất An nghĩ nghĩ, trả lời: "Nam nhân có yêu một nữ nhân hay không, thì chỉ cần nhìn xem hắn có nguyện ý dốc hết túi cho người đó hay không."
Còn có loại thuyết pháp này? Hứa Từ Cựu nói: "Thế nữ nhân có yêu một nam nhân hay không thì sao? Làm sao mới nhìn ra được?"
Từ khi đại ca đột phá thành luyện khí cảnh, thì số đào hoa không ngừng, lúc nào cũng thấy ở chung với mỹ nhân tuyệt sắc, về lĩnh vực nói chuyện yêu đương này, Hứa Từ Cựu vẫn rất là bội phục đại ca.
Ý ngươi là muốn hỏi, Vương Tư Mộ rốt cuộc có thật tâm thích ngươi không chứ gì? Hứa Thất An ngẫm nghĩ hồi lâu, đáp: "Thì nhìn nữ nhân kia, xem xem có nguyện ý sắp hàng hai bên hoan nghênh không." (là cái ấy của nữ đó, kkk)
Đại ca nói cái quỷ gì thế? Hứa Từ Cựu không hiểu kịp, vừa đi vừa không ngừng suy nghĩ.
"Nồi lớn!"
Vào trong phủ, đi tới phòng trong (nội thính), vừa vặn gặp ngay bữa xế.
Hứa Linh Âm vừa thấy đại ca đã đi xa lâu ngày trở lại, ngay cả cơm cũng không ăn, vung đôi chân nhỏ vui mừng chạy ra chào, đâm sầm vào lòng Hứa Thất An.
Hứa Thất An hơi lảo đảo, có chút giật mình.
Mới có nửa tháng không gặp, mà sức lực của Tiểu Đậu Đỏ đã tăng đến trình độ này?
"Dạo này có còn chọc nương giận không?" Hứa Thất An ôm Tiểu Đậu Đỏ, đi vào trong phòng.
"Ơ? Ta thường chọc nương giận à?" Hứa Linh Âm kinh ngạc hỏi ngược lại.
Mình rõ ràng là một hài tử ngoan mà, nương còn bảo không hiểu là chuyện gì xảy ra, mới sinh ra Hứa Linh Âm mà.
Cho thấy mình với đại ca nhị ca là giống nhau, chỉ có tỷ tỷ là không giống.
Hứa Linh Âm tới giờ vẫn chưa phân biệt được sự khác biệt giữa huynh muột ruột và đường ca, vẫn tưởng đại ca là nương sinh.
Hứa Thất An xoa đầu bé, không nói gì.
Xem ra pháp môn tu hành của Lực Cổ bộ, quả thật chỉ giúp tăng về khí lực, không giúp tăng được chỉ số thông minh, nếu không Lệ Na đã chẳng giống bây giờ.
Nghĩ tới đây, hắn nhìn Tiểu Da Đen Nam Cương mặt mày xinh xắn, tóc bím xoăn, đôi mắt xanh thẳm như biển và làn da màu bánh mật.
"Ta có cảm giác ngươi có thay đổi." Tiểu Da Đen quan sát hắn.
"Thay đổi chỗ nào?" Hứa Thất An hỏi ngược lại.
Lệ Na nghĩ nghĩ, lắc đầu, không nói được, nhưng rõ ràng cảm nhận được lúc hắn bước đi, sự cân đối của tay chân, phương thức phát lực của bắp thịt đều có tiến bộ.
"Đại ca ngươi về rồi."
Vui vẻ nhất đương nhiên là Hứa Linh Nguyệt, gương mặt xinh đẹp rạng rỡ, tự bới cơm bày đũa cho Hứa Thất An.
Hứa Từ Cựu đợi một hồi, thấy thân muội tử hoàn toàn không để ý gì đến mình, bèn tự lấy bát đũa, tự lo cho mình.
"Trở lại thì tốt."
Hứa Nhị thúc luôn nhìn kỹ chất nhi, thấy hắn bình yên vô sự, tinh khí thần ngược lại lại càng thêm dồi dào, thì gương mặt thô kệch nở nụ cười.
"Ừm!"
thẩm thẩm ngạo kiều gật đầu theo, nói: "Linh Âm, mau xuống đi, đừng làm chậm đại ca ngươi ăn cơm."
Thẩm thẩm hôm nay mặc một chiếc áo một màu, thêu hoa hải đường nở rộ, giống như cơ thể xinh đẹp nở nang của bà, quấn quanh bộ ngực đầy đặn và cái eo thon nhỏ.
Bên dưới là chiếc quần vàng, làm nét đẹp của bà có thêm mấy phần văn nhã tri tính.
Ăn cơm tối xong, Hứa Thất An bị mời vào thư phòng Hứa Nhị Lang.
Trong lúc vô tình, lúc hai người thương nghị chuyện quan trọng, đã bắt đầu tránh Hứa Nhị thúc, không giống với hồi đối phó Hộ Bộ Thị Lang Chu Hiển Bình, ba người lúc nào cũng thương lượng với nhau.
Hai huynh đệ thấy như vậy rất tốt, Nhị thúc vốn không giỏi về lục đục đấu đá, ông biết càng nhiều, lại càng làm ông đau đầu.
Bởi vì là bậc trưởng bối, điều ông suy nghĩ là làm sao để giải quyết vấn đề, chứ không phải ngồi chờ chất nhi và nhi tử giải quyết vấn đề.
Vì che gió che mưa cho nhi tử và chất nhi, là bản năng của các bậc trưởng bối, thế nhưng Hứa Nhị thúc lại không giỏi về mặt này, thế nên chỉ tổ làm ông tăng thêm phiền não.
Buồng phía đông.
Hứa Nhị thúc ngồi bên bàn, nhấp một hớp trà, thở một hơi dài: "Hai tên nhóc chết tiệt, dám coi thường lão tử."
Thẩm thẩm chỉ mặc áo lót màu trắng, xếp chân ngồi trên giường, nghịch nghịch vòng ngọc của mình, hỏi: "Sao lại nói thế?"
Đôi chân thon dài đều đặn gác chồng lên nhau, rất là đẹp mắt.
"Ài, Sở Châu xảy ra chuyện lớn, hiện giờ bách quan trong thành đều đã biết, truyền tai nhau sôi sùng sục." Hứa Nhị thúc cau mày.
"Chuyện gì vậy?" Thẩm thẩm tò mò hỏi.
"Lo việc nhà đi, quản nhiều như vậy làm gì!" Hứa Nhị thúc trừng bà.
Giống như hai huynh đệ đã không muốn để Hứa Nhị thúc bận tâm, Hứa Nhị thúc cũng tương tự, không muốn để nương tử mình lo âu, với một nữ tử đã có tuổi mà vẫn cứ tưởng mình còn trẻ như nàng, cho nàng một cuộc sống an bình vui vẻ là đủ rồi.
"Đại ca, ngươi vẫn chưa kể tỉ mỉ chuyện ở Sở Châu thành cho ta nghe."
Trong thư phòng, Hứa Nhị Lang cầm một ly trà đậm, ngồi bên bàn trà.
Hứa Thất An đứng bên cửa sổ, nhìn ra sân trong tối tăm yên tĩnh, từ từ nói: "Án Sở Châu án phức tạp hơn xa ngươi nghĩ."
Sau đó, hắn từ từ kể lại chi tiết những chuyện mình trải qua khi bắc hành cho Hứa Từ Cựu nghe, cả chuyện cộng tình với Trịnh Bố Chính Sứ, nhìn thấy cảnh tượng Sở Châu thành bị tàn sát.
Giọng hắn cứ đều đều bình thản, không lên xuống chút nào.
Đau buồn vô lệ.
"Thì ra, thì ra hắn cũng có tham dự."
Hứa Tân Niên ngẩn ra nói. Quan điểm trung quân vốn đã chẳng nhiều nhặn gì trong lòng hắn lúc này ầm ầm sụp đổ, chẳng còn sót lại chút nào.
"Lần này sứ đoàn trở về kinh mục, chính là muốn chiêu cáo tội ác của Trấn Bắc Vương ra toàn thiên hạ, Trịnh đại nhân không cho phép một kẻ súc sinh như Trấn Bắc Vương được an táng với thân phận thân vương, giữ danh tiếng là Đại Phụng hộ quốc thần tướng để truyền lưu đời sau." Hứa Thất An cười lạnh.
Người có học chú trọng nhất là tên tuổi lưu danh, nếu không thể định tội cho Trấn Bắc Vương, thì đối với Trịnh Hưng Hoài, đó là báo thù chưa thành công, không thể lấy lại công đạo cho bách tính Sở Châu thành.
"Từ Cựu thấy, trận "Chiến" này, phải đánh thế nào?" Hứa Thất An hỏi thử.
"Các ngươi đã đang làm rồi còn gì." Hứa Tân Niên nói: "Mang theo đại thế cuồn cuộn uy hiếp Nguyên Cảnh Đế, cho dù là hoàng đế, cũng không thể ngăn cản nổi đại thế mãnh liệt thế này. Không phải ông ta đã đồng ý gặp Vương Thủ phụ à, để xem ngày mai kết quả thế nào đã."
"Tiếc là chuyện ở trong triều, ta không giúp được quá nhiều, cảm giác gửi hết hy vọng vào người khác không được tốt lắm." Hứa Thất An thở dài.
"Đại ca, ngươi đã làm đủ nhiều rồi."