TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 594: Mắng! (1)

Gương mặt già cả của Tôn thượng thư đầy vẻ chán chường mệt mỏi, nhìn Vương Thủ phụ hồi lâu, đau lòng nói: "Sở Châu thành, không còn nữa."

Oanh!

Một tiếng sấm nện lên đỉnh đầu Vương Thủ phụ.

Đại Lý Tự Khanh đau lòng ôm đầu bổ sung: "Trấn Bắc Vương, chết rồi. "

Oanh oanh!

Hai tiếng sấm nện lên đỉnh đầu Vương Thủ phụ, làm ông ta trợn mắt hốc mồm.

Một quan viên tứ phẩm tức giận: "Trấn Bắc Vương, đồ thành rồi!"

Oanh oanh oanh!

Vương Thủ phụ thấy đầu mình không ngừng bị sấm sét đánh xuống, suy nghĩ dần bay đi hết, đầu óc trống rỗng, thậm chí mất cả khả năng kiểm soát nét mặt.

Mấy người Tôn thượng thư nhìn thấy Vương Thủ phụ ngồi im sau án, mắt rời rã, mặt đờ đẫn, như một người giấy.

Sở Châu thành không còn?

Trấn Bắc Vương đã chết?

Sở Châu thành là do Trấn Bắc Vương tàn sát?

Tại sao tin tức quan trọng như vậy, mà mình lại là người biết sau cùng?

Hồi lâu sau, đầu óc Vương Thủ phụ mới từ từ khôi phục, bắt đầu vận hành suy nghĩ trở lại, những câu hỏi tự động hiện lên.

Vương Thủ phụ kinh qua chìm nổi nhiều năm hít sâu, ánh mắt trầm xuống sắc bén, "Nói cho tường tận, Tôn đại nhân, bắt đầu từ ngươi."

Tôn thượng thư gật đầu, nhưng không lên tiếng, mà là nhìn ra ngoài thư phòng, hô: "Trần Bộ đầu!"

Trần Bộ đầu bước vào thư phòng.

Tôn thượng thư thở dài, nói: "Để người trong cuộc tới nói đi."

Đại Lý Tự Khanh nghe vậy, lắc đầu bật cười: "Ngươi với ta nghĩ giống nhau này."

Hắn đi ra thư phòng, sai người làm của Vương phủ ra gọi Đại Lý Tự Thừa đang chờ ngoài phủ vào.

Đại Lý Tự Thừa vào thư phòng, Trần Bộ đầu thấy Vương Thủ phụ nhìn mình chằm chằm, thì khẽ gật đầu, ôm quyền chào chúng quan viên, nói:

"Thủ phụ đại nhân, các vị đại nhân, trên đường ra bắc, cả quãng đường chúng ta đều không yên ổn. Lúc đến địa giới Giang Châu, bị ba cao thủ tứ phẩm của Man tộc chặn đánh, lúc đó, trong sứ đoàn chỉ có một mình Dương kim la là tứ phẩm."

Vương Thủ phụ đầy ngạc nhiên, quan sát hắn: "Vậy làm sao các ngươi thoát được? "

Trần Bộ đầu trả lời:

"Thật ra từ lúc ở trên quan thuyền, sứ đoàn đã suýt bị tiêu diệt, lúc đó Hứa ngân la đột nhiên triệu tập chúng ta thương nghị, nói muốn đổi sang đi đường bộ, tuyên bố nếu không chuyển sang đi đường bộ, ngày mai khi thuyền đến ghềnh Lưu Thạch, rất có khả năng sẽ bị phục kích. Sau một phen tranh cãi, chúng ta quyết định nghe lời Hứa ngân la, chuyển qua đi đường bộ. Ngày hôm sau, Dương kim la một mình đi thuyền tiếp tục lên đường, quả nhiên gặp phải phục kích. Kẻ mai phục là Thang Sơn Quân thuộc Giao bộ yêu tộc bắc phương."

Vương Thủ phụ khẽ vuốt cằm: "Người này tâm tư tinh tế, bén nhạy như thỏ, lúc đó chọn hắn làm chủ quan, chư công trong triều hơn nửa đều đồng ý vì năng lực của hắn."

"Tiếc là chúng ta vẫn không thể tránh được bị chặn đánh, cuối cùng vẫn bị bọn họ tìm ra. lúc đó, ba tứ phẩm vây khốn sứ đoàn, Dương kim la một mình không đỡ nổi." Trần Bộ đầu nói đến đây, lộ ra vẻ cảm kích:

"Trong lúc nguy cấp, Hứa ngân la đứng ra, lấy lực một người ngăn cản hai tứ phẩm, tranh thủ thời gian cho chúng ta bỏ chạy. Cũng chính vì vậy, chúng ta và Hứa ngân la chia ra, đến khi Sở Châu thành bị san thành bình địa, chúng ta mới gặp lại…"

Vương Thủ phụ giơ tay lên, cắt ngang lời hắn: "Man tộc phục kích sứ đoàn nguyên nhân là gì? Hứa Thất An đã đi đâu?"

Trần Bộ đầu cau mày, giọng không chắc chắn lắm: "Hình như là vì Vương phi. Còn Hứa ngân la, sau khi tách khỏi sứ đoàn, hắn một mình ra bắc, cùng chúng ta chia nhau hành động."

"Hình như?" Vương Thủ phụ híp mắt, giọng mang ý chất vấn.

"Đây là suy đoán của Hứa ngân la, không phải là của ty chức." Trần Bộ đầu ôm quyền, nhấn mạnh.

Vương Thủ phụ từ từ gật đầu, nghi ngờ trong mắt tản đi, nghiêm túc ngẫm nghĩ lý do Man tộc muốn cướp Vương phi.

Trần Bộ đầu thấy vậy, tiếp tục nói: "Sau đó chúng ta đến Sở Châu thành, vì bị Khuyết Vĩnh Tu quấy nhiễu, nhiều ngày liền, không thu hoạch được gì. Cho đến ngày đó …"

Nhờ Trần Bộ đầu giải thích, Vương Thủ phụ cuối cùng đã biết cuộc đại chiến kinh thiên hôm đó ở Sở Châu thành.

Im lặng một hồi lâu, Vương Thủ phụ nói: "Trong suốt quá trình này, Hứa ngân la ở đâu?"

Lúc hỏi, ông ta nhìn Đại Lý Tự Thừa.

Đại Lý Tự Thừa hiểu ý, chắp tay nói:

"Hứa ngân la một mình lẻn vào bắc cảnh, phối hợp với thánh nữ Thiên Tông Lý Diệu Chân, tìm được người duy nhất sống sót Trịnh Bố Chính Sứ. Lúc trong thành phát sinh đại chiến, hắn hẳn vừa mới chia tay với Trịnh Bố Chính Sứ không lâu."

Vương Thủ phụ "ừ", đưa mắt nhìn Trần Bộ đầu: "Hứa ngân la đoán thế nào về thân phận của cao thủ thần bí kia?"

Thủ phụ đại nhân rất coi trọng suy đoán của Hứa Thất An, vừa rồi lúc nhắc tới chuyện Vương phi, mình chỉ nói đó là suy đoán của Hứa ngân la, ông ấy liền không nghi ngờ gì nữa. Trần Bộ đầu trả lời:

"Nhắc tới vị cao thủ thần bí kia, Hứa ngân la lúc ấy cười lạnh một câu."

Tất cả quan viên, lẫn Vương Thủ phụ đều chăm chú nhìn Trần Bộ đầu.

Trần Bộ đầu hít sâu, nói nhỏ: "Hứa ngân la nói: Chư công trong triều, toàn là đồ yêu ma quỷ quái."

Những lời này đối với những đại nhân ở đây rõ ràng chính là lời đại bất kính, nên Trần Bộ đầu cúi đầu xuống, không dám nói nữa, cũng không dám nhìn Thủ phụ và các vị đại nhân.

Ý của Hứa Thất An là, hắn nghi ngờ cao thủ thần bí kia là người của triều đình, không thì cũng có liên quan với một nhân vật nào đó của triều đình. Lòng Tôn thượng thư lạnh toát, rợn cả tóc gáy.

Ông ta chìm nổi trong quan trường nhiều năm, tự nhận đối với tình thế trong triều, với người trong triều nhìn rất rõ ràng.

Thế nên trong đầu Tôn thượng thư lập tức rà soát một lượt, ai là người có thể "Lái" được một cao thủ hàng đầu như vậy? Ông ta không tìm được ứng cử viên.

Hứa Thất An nói như vậy, đồng nghĩa hắn đã có sự nắm chắc khá lớn, nhưng chỉ biết là cao thủ thần bí có liên quan tới người của triều đình, nhưng cụ thể là ai, thì hắn không xác nhận được. Mắt Vương Thủ phụ lóe lên, chợt nghĩ tới Tư Mộ và Hứa Nhị lang có thiện cảm với nhau, có lẽ có thể thông qua Hứa Nhị Lang, quan sát Hứa Thất An một phen.

"Có phải là Ngụy Uyên không?" Đại Lý Tự Khanh nói khẽ.

Vương Thủ phụ và Tôn thượng thư hơi biến sắc, những quan viên khác, Trần Bộ đầu, Đại Lý Tự Thừa thì mê mang.

Ngụy Uyên chỉ là một người bình thường, Đại Lý Tự Khanh dựa vào đâu mà nói ra lời này?

"Chuyện đó rõ ràng không có khả năng." Đại Lý Tự Khanh lắc đầu.

Ý hắn là, Ngụy Uyên không hề rời khỏi kinh thành, mấy ngày trước vẫn còn tham gia tiểu triều hội ở ngự thư phòng. Chư công trong triều và bệ hạ cũng đã quá quen thuộc với Ngụy Uyên, không có khả năng có người khác dịch dung thay thế.

Có người có thể bắt chước mặt của Ngụy Uyên, có người có thể bắt chước vẻ ngoài của Ngụy Uyên, nhưng không thể nào bắt chước được khí chất của Ngụy Uyên.

"Tại sao nội các không nhận được tấu sớ của sứ đoàn?" Vương Thủ phụ nhìn Đại Lý Tự Thừa.

Đại Lý Tự Thừa chắp tay: "Sứ đoàn cho là, chuyện này không nên khẩn cấp nhắn tin, vì như vậy sẽ giúp bệ hạ có thời gian tìm cách gỡ tội cho Trấn Bắc Vương."

Sứ đoàn đã gặp bệ hạ, vậy mà mình vẫn không nhận được tin tức, chứng tỏ bệ hạ đã hạ đạt khẩu lệnh. Vương Thủ phụ cười nhạo:

"Tưởng như vậy, thì bệ hạ sẽ thúc thủ vô sách hả?"

Ông ta cười nhạo sứ đoàn đưa ra đối sách chả mấy cao minh, sau đó thở dài: "Nếu vậy, thân phận của cao thủ thần bí tạm thời chúng ta chưa quản tới, việc chúng ta cần suy tính hiện giờ là muốn mượn chuyện này để đạt mục đích gì, và làm sao để xử lý chuyện này."

Một quan viên lục phẩm trầm giọng: "Trấn Bắc Vương tàn sát ba trăm tám mươi ngàn người dân của Sở Châu thành, chuyện này nếu không xử lý tốt, tất cả chúng ta cũng đều sẽ bị đưa vào sử sách, tiếng xấu vạn năm."

Một quan viên khác bổ sung: "Ép bệ hạ định tội cho Trấn Bắc Vương, vừa không phụ sách thánh hiền chúng ta đã học, còn có thể mượn chuyện này khiến danh tiếng vang xa, nhất cử lưỡng tiện."

Một quan viên nữa, mặt không cảm xúc nói: "Bổn quan không vì cái gì khác, chỉ vì ý khí trong lòng."

Những quan viên này, hẳn là Trịnh Hưng Hoài đi vận động, mới đến tìm ta. Vương Thủ phụ khạc ra một hơi, nói:

"Mau đi tìm hiểu, thẩm tra tin tức, đến đúng lúc, lập tức liên kết chư công, cùng vào cung diện thánh."

Bữa trưa vừa xong, dưới sự suất lĩnh của Vương Thủ phụ, quần thần tề tụ cùng tới ngự thư phòng, tới cửa bắc, bị Vũ Lâm Vệ ngăn lại.

Có lẽ đã được dự liệu trước là sẽ có việc này, nên trước cửa cung được lập nên cửa ải, bất kỳ ai cũng không được ra vào, quần thần không chút ngạc nhiên khi bị cản lại.