TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 595: Mắng! (2)

"Cút, chúng ta muốn diện kiến."

"Trấn Bắc Vương mất trí, chết là đáng tội, nhưng mà, chuyện tiếp theo vẫn còn chưa được định. Chúng ta phải minh oan cho ba mươi tám vạn bách tính của Sở Châu thành."

Một quan viên lớn tiếng hô to, dáng điệu đầy khẳng khái, cứ như là hóa thân của chính nghĩa.

"Là thân vương, lại đi tàn sát bá tánh, chết không có gì đáng tiếc. Hoài Vương phải bị cách chức làm thứ dân, phơi thây nơi hoang dã, cho thiên hạ một câu trả lời."

Quần tình sục sôi, quan viên mặc quan bào đủ loại, áo mũ đứng ngoài cửa, bắt đầu phá ải.

"Càn rỡ!"

Vũ Lâm Vệ Thiên phu trưởng trợn mắt quát to, "Kẻ nào dám sấn vào hoàng cung, giết không bị tội!"

"Phi!"

Trịnh Bố Chính Sứ nhổ nước miếng vào Thiên phu trưởng, không những không sợ, ngược lại còn giận điên lên: "Lão phu đứng ngay đây này, có gan chém ta một đao đi!"

Vũ Lâm Vệ Thiên phu trưởng né nước miếng, da đầu tê dại.

Hắn đâu có dám rút đao chém người, tuy nói tự tiện xông vào hoàng cung là tử tội, nhưng quy củ là quy củ, thực tế là thực tế. Trước kia cũng đã từng có tiền lệ quần thần công phẫn, xông vào hoàng cung rồi.

Cách làm chính xác là liều chết ngăn họ lại, để mình bị họ đánh, chứ không nên rút đao với đám lão nho này, nếu không kết quả sẽ rất thảm.

Những người đứng đây là ai cơ chứ?

Thủ phụ đương triều, Thượng Thư sáu bộ, Thị Lang, thanh quý của Hàn lâm viện, danh từ chung chư công Đô Sự Trung của lục bộ chính là để chỉ những người này.

May mà binh sĩ chặn cửa thân thể cường tráng, cản được những lão già này, bị nhổ nước miếng, bị đá, bị tát tai, cũng không lùi nửa bước.

Cơ mà, chuyện đau đầu là, Vũ Lâm Vệ càng nửa bước không nhường, thì quan viên gây sự càng thêm hung hãn. Ban đầu chỉ có hơn chục đại lão trong triều gây nháo, dần dần, ngay cả những tiểu quan trong các nha môn của hoàng thành cũng theo tới tham gia náo nhiệt.

Ngoài cửa thành hò hét ầm ĩ, hai bên không ngừng giằng co với nhau.

Lúc này, một chiếc xe ngựa tao nhã dừng lại cách đó không xa, màn cửa vén lên, một thiếu niên lang vô cùng tuấn mỹ, môi đỏ răng trắng chui ra.

"Nhị Lang"

Từ trong buồng xe vọng ra một giọng nữ dịu dàng, Vương Tư Mộ lộ gương mặt xinh đẹp ra, nói khẽ: "Hành động này tuy sẽ gây tội với bệ hạ, nhưng là cơ hội tốt để ngươi chân chính dương danh lập vạn. Huống chi, các đại nhân đang tụ ở cửa cung, cũng đâu phải là không ôm tâm tư như vậy.

"Nói thẳng ra, nếu có thể khiến trên dưới triều đình đều hết lòng khen ngợi ngươi, khiến cha ta thay đổi cái nhìn về ngươi, thì sau này, ngươi lo gì không thể một bước lên mây?"

Qua nhiều phương thức tận lực truyền bá khác nhau, hiện giờ, trong nha môn hoàng thành, mọi người đều đã biết chuyện Trấn Bắc Vương đồ thành.

Vương Tư Mộ nghe xong, lập tức bày mưu tính kế cho Hứa Nhị Lang, đề nghị hắn dính vào.

Cha ngươi nhìn ta như thế nào, có liên quan gì tới ta đâu! Hứa Nhị Lang thầm nghĩ, ngoài mặt thì nghiêm nghị: "Lần này ta tới, không phải là để nêu cao tên tuổi, mà chỉ vì tín niệm trong lòng, vì bách tính."

Vương Tư Mộ cười nhẹ, đang định nói, thì nghe thấy Hứa Nhị Lang lắp bắp: "Đại, đại ca? !"

Vương tiểu thư hết hồn, khẽ hé rèm nhìn ra, theo hướng nhìn của Hứa Nhị Lang, thấy cách đó không xa, Hứa Thất An mặc đồng phục Đả Canh Nhân đang từ từ đi tới.

"Đại ca, sao ngươi lại tới đây?" Hứa Nhị Lang thất kinh.

"Sao ngươi ở đây?" Hứa Thất An hỏi ngược lại, nghiêng đầu, không nặng không nhẹ liếc Vương Tư Mộ.

Vương Tư Mộ nặn một nụ cười lễ phép, nhanh chóng buông rèm xuống.

Hứa Thất An tháo bội đao, khẽ đập vào mông Hứa Nhị Lang, cả giận: "Hứa Từ Cựu, ngươi lợi hại ha. Đại ca ngươi đến bây giờ vẫn là người cô đơn đó, khổ não vì chưa cưới được dâu, ngươi thì hay rồi, cấu kết với Vương gia tiểu nương tử."

"Đại ca nói bậy bạ gì thế!" Hứa Nhị Lang vừa bực, vừa quẫn bách, mặt đỏ lên:

"Ta với Vương tiểu thư là bằng hữu thi thơ, thuyết cổ bàn kim, là quân tử chi giao."

Bốn chữ Quân tử chi giao là dùng như vậy hả? Là quản bào* chi giao thì có! Hứa Thất An mắng thầm trong bụng, "Chuyện nàng ta về nhà nói sau, ngươi tới đây làm gì?"

*quản bào: chăm sóc, dạy dỗ cá

Sắc mặt Hứa Nhị Lang nghiêm túc: "Ta vừa nghe được tin sứ đoàn hồi kinh, mang hài cốt Trấn Bắc Vương về, và cả chuyện hắn vì lợi ích cá nhân, để tấn thăng nhị phẩm, mà gây chuyện đồ thành. Đại ca, ngươi cho ta biết, có phải là thật không?"

Hứa Thất An thu liễm thái độ lông bông, im lặng gật đầu.

Ngực Hứa Nhị Lang nhói lên đau xót, lảo đảo lùi lại hai bước, hốc mắt nháy mắt đỏ bừng.

Hắn vốn dĩ không tin, nhưng cảnh tượng trước mắt, quan viên không ngừng chửi mắng, và cả sự xác nhận của đại ca, đều chứng minh với hắn, chuyện đẫm máu đó là sự thật.

Hứa Thất An vỗ vai tiểu lão đệ, nhìn về phía quần thần: "Xem ý vị kia, có vẻ không muốn định tội cho Trấn Bắc Vương. Ngòi bút quan viên lợi hại, nhưng chỉ chút miệng lưỡi này, vẫn còn thiếu một chút ý tứ."

"Đại ca ngươi chờ chút, ta đi một chút sẽ trở lại."

Ba mươi tám vạn sinh mạng, tàn sát dân chúng của mình, nhìn tổng quan sách sử, người tàn bạo như vậy là vô cùng ít ỏi. Hôm nay nếu không xả hết lời trong lòng, Hứa Tân Niên ta uổng công đọc mười chín năm sách thánh hiền.

Cuối cùng, cũng đi tới nơi, Hứa Tân Niên dồn khí đan điền, sắc mặt trở nên hơi dữ tợn, quát to: "Các ngươi tránh ra!"

Tiếng huyên náo đột ngột biến mất, toàn trường trở nên im phăng phắc.

Quan viên cau mày, xoay người lại nhìn, thì ra là Hàn lâm viện thứ cát sĩ Hứa Từ Cựu.

Trong đầu nhiều người vô thức nhớ lại cảnh tượng hồi đấu pháp với Phật môn, Hứa Từ Cựu đã dùng lời lẽ sắc bén, chọc Phật môn Tịnh Trần hòa thượng nổi giận.

Thế là yên lặng nhanh nhẹn tránh ra một con đường.

Vương Thủ phụ hơi nghiêng đầu, mặt không cảm xúc nhìn Hứa Tân Niên, nét mặt mặc dù lãnh đạm, nhưng ánh mắt không hề dời đi, như có ý đang mong đợi.

Hứa Tân Niên như không nhìn thấy những ánh mắt xung quanh, hít sâu, cao giọng: "Hôm nay nghe tin Hoài Vương, vì tư lợi cá nhân, làm ra chuyện đồ thành, ta thật sự là không vui, cố ý tới đây."

Thời gian từng phút trôi qua, mặt trời dần ngả về tây, ngoài cửa cung, dần dần chỉ còn tiếng của một mình Hứa Nhị Lang.

Mắng một trận, là suốt hai canh giờ.

Hơn nữa mắng còn rất tài tình, ngôn từ hắn dùng để mắng, như làm bài hịch ngay tại chỗ; những câu mắng hắn dẫn ra đều kinh điển, làu làu trôi chảy; mắng đông mắng tây, mắng cong mắng quẹo, mắng đến âm dương quái khí.

Lượng từ phong phú, làm người ta phải chắt lưỡi hít hà. Nhưng lại hoàn toàn tránh được những điểm nhạy cảm của hoàng thất, không để lọt cái đuôi nào cho người ta nắm.

Quan viên tụ lại càng lúc càng đông, trên từ lão thần, dưới tới tân quý, ai cũng nhìn Hứa Nhị Lang với ánh mắt đầy sùng kính.

Được mở rộng tầm mắt!

Nếu triều đình có một khoa thi về mắng người, họ đều sẽ ủng hộ Hứa Tân Niên làm Trạng nguyên. =))

Ngay cả Vương Thủ phụ mấy chục năm ròng kinh nghiệm dùng cái miệng giết người, lúc này cũng sôi trào cảm xúc "Thu người này vào dưới quyền, trong triều sẽ không còn ai là địch thủ về đấu võ mồm nữa.".

Vũ Lâm Vệ bị chửi ai nấy cúi đầu, mặt đầy chán chường, trong lòng cầu ông nội cáo bà nội, chỉ mong người này rời khỏi cho nhanh.

"Hứa đại nhân, uống miếng trà trơn cổ họng."

Một viên quan dâng nước trà lên, suốt hai canh giờ, Hứa Tân Niên đã phải uống nước trà nhuận giọng nhiều lần.

Quan viên cam tâm tình nguyện dâng trà rót nước cho hắn, để hắn tiếp tục mắng. Nếu Hứa đại nhân chỉ vì khát nước mà rời khỏi, thì chính là một tổn thất cực lớn đối với bọn họ.

Hứa Tân Niên nhấp một hớp, trả chung trà về, đang định nói tiếp,

"Câm miệng, không được mắng nữa, không cho mắng nữa!"

Lão thái giám dẫn theo một đám hoạn quan, thở hổn hển lao ra.

"Ngươi ngươi ngươi ngươi đúng là càn rỡ, Đại Phụng lập quốc sáu trăm năm, chưa từng có kẻ nào như ngươi, dám chặn ngoài cửa cung, mắng suốt hai canh giờ!" Lão thái giám tức đến dậm chân.

Hứa Tân Niên nhàn nhạt đáp trả: "Công công chớ có nói chuyện với ta, Bổn quan ghét nhất là những lời vô căn cứ."

Những quan viên tâm tư bén nhạy suýt nữa thì không nhịn được cười, khóe miệng Vương Thủ phụ giật giật, có lẽ không muốn thấy Hứa Tân Niên tiếp tục đắc tội đại bạn cận thân của Nguyên Cảnh Đế, bèn bước ra khỏi hàng, trầm giọng:

"Bệ hạ có nguyện gặp chúng ta chưa?"

Lão thái giám gật đầu: "Bệ hạ nói, chỉ gặp Thủ phụ đại nhân, những người còn lại mau rời đi, không được tụ tập ở cửa cung."

Quan viên phấn chấn, lộ vẻ vui mừng, ánh mắt nhìn Hứa Tân Niên mang theo sự nhận thức và thưởng thức mà trước kia không hề có.