TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 582: Kẻ báo thù (4)

Nên, khi Hứa Thất An mắng Trấn Bắc Vương đồ thành, không ai tin hắn. Đến khi kiếm trấn quốc từ chối Trấn Bắc Vương, binh sĩ mới kinh ngạc, mới ngơ ngác, mới thống khổ, không tin nổi.

Nhưng chỉ cần Trấn Bắc Vương không thừa nhận, họ đều sẽ tin là thật, ôm niềm hy vọng trong lòng.

Nhưng bây giờ, chút hy vọng sau cùng đã tan vỡ.

"Hứa Thất An" ngước đầu, đối mặt với người khổng lồ, chầm chậm thốt: "Giai đoạn thứ hai."

Rốt cuộc đã hoàn toàn thức tỉnh sức mạnh rồi? Đại sư à, thời giang gồng kỹ năng của ngươi dài thật đó, hay là võ già càng cường đại thì thời gian hồi phục càng chậm? Hứa Thất An thở phào nhẹ nhõm.

Một luồng khí tức dữ dằn phóng lên cao, không ngừng tăng tiến.

Không phải tới từ Trấn Bắc Vương, mà là từ Hứa Thất An, cơ thể hắn từ từ lớn dần ra, hai trượng, năm trượng, bảy trượng, mười trượng.

Suốt quá trình đó, bả vai của hắn gồ lên nhiều cục u tròn, sau đó chúng bị xé toạc, trồi ra mười hai đôi cánh tay đen nhánh.

Đồng thời, sau ót xuất hiện một khối tròn, rừng rực ma diễm màu đen nhánh.

Toàn thân người khổng lồ cũng là một màu đen nhánh, cơ bắp cuồn cuộn như đúc bằng hắc thiết, sau lưng mọc mười hai đôi cánh tay, sau ót là một vòng tròn lửa đen nhánh.

Trông giống, giống pháp tướng của Phật môn nhập ma.

Khí tức của người khổng lồ bàng bạc, như chiến thần.

Còn pháp tướng ma diễm ngút trời, như Ma thần.

"Ngươi cũng là nhị phẩm?"

Trấn Bắc Vương nghiêm túc nhìn chằm chằm pháp tướng đen nhánh, rốt cuộc hắn đã hiểu cái câu "Giai đoạn thứ nhất" vừa rồi là ý gì.

Giai đoạn thứ hai đang hiện ra trước mặt này mới là sức mạnh cao nhất của cường giả thần bí này, còn nãy giờ thì chưa.

"Nhị phẩm?"

Pháp tướng đen nhánh cười nhạo: "Năm đó, một bàn tay của bần tăng đã đủ đè nhị phẩm không ngóc đầu lên được, bất kể là của hệ thống nào."

Trấn Bắc Vương hừ một cái, tiếng hừ chưa dứt, thân hình đã xuất hiện sau lưng pháp tướng đen nhánh, tung một quyền mạnh mẽ vào gáy kẻ địch.

Lực đánh một quyền kia khủng bố như trời sập.

Hào quang ma diễm sau gáy pháp tướng đen nhánh tan vỡ, cơ thể như hắc thiết lảo đảo dúi về phía trước.

"Chỉ có thế?"

Ma diễm ngưng tụ trở lại, pháp tướng đen nhánh cong khóe môi: "Đã rất nhiều năm không biết đau đớn là gì, ngươi vẫn còn thiếu một chút nữa. Trấn Bắc Vương, ngươi tàn sát ba trăm tám mươi ngàn con người của Sở Châu, vậy ta sẽ đánh ngươi ba trăm tám mươi ngàn quyền."

"Giỏi thì tới đây!" Trấn Bắc Vương ngạo nghễ.

"Đi, đi, đi mau!"

Trần Bộ Đầu rống to.

Khí tức khủng bố tràn ngập ngập khắp không gian, làm Trần Bộ đầu muốn hít thở không thông, trái tim cứ như sắp sửa nổ tung. Trận chiến giữa các vị ‘thần’, người phàm sao mà xem được.

Chân của mấy người Đại Lý Tự Thừa và Lưu Ngự Sử không nhúc nhích nổi, bị Dương Nghiên xách trong tay, cả sứ đoàn chạy về phía cổng thành.

Tới gần cổng thành, họ thấy binh sĩ, Man tộc và cả Yêu tộc cũng đang đua nhau chạy ra hướng tường thành, lần này lại hòa bình đến lạ thường, suốt quãng đường không hề đánh giết gì nhau.

Dương Nghiên biết, đây là vì trong lòng họ đều ngập tràn sợ hãi.

"Đi thành đông, thành đông cách đây gần nhất, chiến đấu sẽ không ảnh hưởng tới." Dương Nghiên đưa ra quyết định, dẫn sứ đoàn chạy qua cổng thành đông.

Chỗ đó đủ xa, cho hắn vị trí an toàn để nhìn ra xa được.

Sứ đoàn nhanh chóng chạy lên đầu thành, nghe thấy phía xa có một tiếng nổ đùng, vội quay đầu qua nhìn, thấy Trấn Bắc Vương bị một quyền đánh lảo đảo lùi ra sau, đụng sụp tường thành sau lưng.

Bụi đất bùng lên, đá to cuồn cuộn.

Võ phu chiến đấu chất phác không màu mè, nhưng mà đầy bạo lực.

"Chúng ta đang quan sát thần linh chiến đấu với nhau, đây là đại bất kính…" một Man tộc nói với giọng lo lắng.

Pháp tướng đen nhánh đè lên người Trấn Bắc Vương, hai mươi bốn quả đấm thi nhau hạ xuống như mưa, khí cơ không ngừng cuồn cuộn bắn ra, bụi đất mù mịt, mặt đất sụp xuống.

"Lão tử bất kể ngươi là thân vương hay là hoàng đế Đại Phụng, ngươi dám đồ thành, thì ta sẽ giết ngươi!"

Nắm đấm dày đặc đánh xuống ngực, mặt của Trấn Bắc Vương, đập lên lớp khôi giáp bằng vảy, sử dụng hình thức bạo lực nguyên thủy nhất.

"Không ai có thể ỷ vào sức mạnh để tùy tiện giết người. Nếu ngươi thấy mình có quyền đó, thì hôm nay ta sẽ lấy nó trả lại cho ngươi."

Lớp khôi giáp vỡ tan, văng tung tóe, máu tươi đỏ thắm tuôn ra như suối, nhiễm đỏ cả nửa tường thành.

Giọng điệu nói chuyện này đương nhiên là của Hứa Thất An.

Rắc! Hai cánh tay đen nhánh gãy lìa, Trấn Bắc Vương Nhất hất bay pháp tướng đen nhánh, chậm rãi đứng dậy:

"Thật là buồn cười, ngươi với ta đánh nhau sống chết, chỉ vì mấy con kiến hôi trong thành? Xem ra, ngươi không biết gì gọi là tâm của cường giả."

Mặc dù chật vật, nhưng giọng điệu của Trấn Bắc Vương vẫn bá đạo, bướng bỉnh, đầy tự tin như cũ.

Hắn từ từ hít thở, trên trời, mây trắng bị khí cơ dẫn dắt, tề tụ tới, xoay tròn thành vòng xoáy.

Theo nhịp hít thở của Trấn Bắc Vương, lớp vảy rách vỡ được tu bổ, vết thương dần khép lại.

Bên kia, hai cánh tay đứt của "Pháp tướng đen nhánh" bay tới, gắn vào chỗ bị gãy, giọng bình tĩnh nói: "Mười ngàn quyền."

Mặt Trấn Bắc Vương âm trầm, khí tức có tuột xuống một chút, đưa tay lên: "Chết!"

Lòng bàn tay của hắn có dính máu tươi, là máu của pháp tướng đen nhánh, xuất chiêu nguyền sát thuật, lẽ ra phải làm pháp tướng đen nhánh bị thương nặng.

Nhưng lại không có chuyện gì xảy ra cả.

Bởi vì ma diễm sau lưng pháp tướng đen nhánh đã hóa thành một viên xá lợi đen nhánh, tỏa ánh sáng sẫm dịu dàng.

Xá lợi Phật môn và kim đan Đạo Môn đều có công hiệu vạn tà bất xâm.

Pháp tướng đen nhánh phát động xung phong, tiếng dậm chân chẳng khác gì động đất.

Trấn Bắc Vương hơi trầm eo, từ từ nắm bàn tay lại, khi năm ngón tay khép lại, không khí phát ra tiếng nổ, một luồng lực mạnh khó tả xuất hiện.

Quyền ý bá đạo lại xuất hiện, cảnh mây xoáy tròn bỗng nhiên tiêu tán.

Mười hai đôi cánh tay hợp lại, hòa vào cánh tay phải của "Hứa Thất An", đánh ra một quyền, đấu chọi gay gắt.

Hai quả đấm va chạm vào nhau, khí cơ trong nháy mắt quét sạch toàn bộ Sở Châu thành.

Như có cơn bão quét qua, tất cả mọi vật tồn tại trên mặt đất đều bị thổi bay, trong phạm vi mấy dặm quanh đó không còn lấy một âm thanh, cả một vật cũng không tồn tại.

Nắm tay của Trấn Bắc Vương rách toạc, máu thịt nổ văng.

Hắn đau đớn gầm lên, lảo đảo lùi ra sau.

Pháp tướng đen nhánh sấn theo tới, mười hai đôi nắm đấm thi nhau đánh ra, đánh vào ngực và mặt của Trấn Bắc Vương, đánh hắn không ngừng nghiêng ngả lùi lại.

"Đùng đùng đùng!"

Những nắm đấm dày đặc, với tốc độ mắt thường không sao bắt kịp, đánh vỡ từng miếng khôi giáp bằng vảy, vừa tu bổ lại tiếp tục bị đánh nát, tu bổ lại đánh nát.

"Buồn cười không, vì người phàm liều mạng, buồn cười không?"

“Đùng đùng đùng”

"Không có bọn họ, ngươi là thân vương gì? Là thân vương của ai?"

“Đùng đùng đùng”

Năm mươi ngàn quyền, một trăm ngàn quyền, hai trăm ngàn quyền, ba trăm ngàn quyền… cơ thể Trấn Bắc Vương không ngừng rách tung, rồi lại tu bổ, lúc đầu hắn còn phản kích lại được, nhưng sau khi bị thương càng lúc càng nhiều, thì dần không còn khả năng chống đỡ nữa.

Ba trăm tám mươi ngàn quyền!

Đánh xong, mười hai đôi cánh tay của Hứa Thất An cùng thò ra, túm lấy đầu, tay, eo, chân của Trấn Bắc Vương, giơ lên thật cao.

Hứa Thất An liếc qua tường thành, liếc qua tòa thành tan hoang, cảnh tàn sát trong thành lại hiện ra trong đầu, bên tai như nghe thấy tiếng khóc của ba trăm tám mươi ngàn oan hồn.

Cường giả là gì?

Là coi người phàm như con kiến hôi ư?

Hắn như trở về Vân Lộc thư viện, trở lại Á Thánh Điện, nhìn thấy mình cầm bút, viết xiên xẹo bốn câu lên bia đá:

Vi thiên địa lập tâm, vi sinh dân lập mệnh, vi vãng thánh kế tuyệt học, vi vạn thế khai thiên bình.

"Giết hắn!"

Đột nhiên, trên đầu thành có một tiếng gào vang lên. Một người giang hồ trẻ tuổi đứng ở chỗ nhô ra của tường thành, dùng hết sức gào lên, sắc mặt dữ tợn.

"Giết hắn!"

Một binh sĩ không nhịn được hô theo, bị mật thám bào đen ở ngay đó quay qua nhìn đầy sát ý.

Làm binh sĩ kia sợ hãi cúi đầu xuống.

Mật thám bào đen vừa định lên tiếng uy hiếp, thì đã nghe thấy tiếng binh sĩ khác nghiêm túc hô to: "Giết hắn."

Lần này, như đốm lửa lan nhanh trên đồng cỏ, tạo nên hiệu ứng dây chuyền.

Ngày càng nhiều binh sĩ lên tiếng hô vang.

"Giết hắn!"

"Giết hắn!"

"…"

Trong thoáng chốc, Hứa Thất An như nhìn thấy ba trăm tám mươi ngàn oan hồn xuất hiện trên tường thành, trên bầu trời, trước mặt hắn. Họ lặng lẽ nhìn hắn, tất cả tiếng lòng hội tụ thành hai chữ:

Giết hắn!

Mười hai đôi cánh tay cùng phát lực, xé mạnh.

Xé Trấn Bắc Vương thành nhiều mảnh.

Máu tươi tuôn trào như mưa.

Toàn thân pháp tướng đen nhánh đẫm máu, như kẻ báo thù trở về từ địa ngục.

p/s: cuối tuần cầu phiếu mấy lão ơi!