Cát Lợi Tri Cổ ra tay trước tiên, mục tiêu không phải "Hứa Thất An", mà là nhắm vào một đoạn tường thành, hút mạnh.
"Vút vút"
Vũ khí của binh sĩ trên tường thành và kị binh Man tộc chợt rời khỏi tay, bay lên không trung.
Những vũ khí hạng nặng như hỏa pháo, liên nỏ cũng bay đi, cùng tụ vào một chỗ giữa không trung.
Chúng nóng lên, chảy thành nước thép, không ngừng tống tạp chất ra, cô đọng thành một quả cầu thép màu đỏ thẫm.
"Hứa Thất An" cầm kiếm trấn quốc, khẽ cong môi, lì lợm nhìn cảnh tượng kia.
Đại sư, bọn họ đang dùng đại chiêu, đừng có coi thường, để mặc bọn họ! Hứa Thất An hoảng hốt, vội la lên nhắc Thần Thù.
Thần Thù như không nghe thấy, vẫn giữ nguyên tư thế chống kiếm, cứ như đường truyền bị đứt, mạng bị ngắt kết nối.
Ài, Thần Thù quá bướng bỉnh quá kiêu ngạo, mình không khống chế được hắn mà, là cái gì khiến mình sinh ra ảo giác điều khiển được hắn vậy chứ, Hứa Thất An thầm than thở.
Vu sư đưa tay lên, nhắm vào Hứa Thất An, quát: "Chết!"
Thần Thù theo bản năng thi triển pháp thuật Phật môn, cắt ngang lời nguyền sát thuật, nhưng lúc này Trấn Bắc Vương đã tới sát, Đại Phụng đệ nhất cao thủ khí thế bừng bừng, quyền ý bá đạo vô song.
Phép thuật của "Hứa Thất An" bị cắt ngang, trở kiếm đâm ra.
Phanh!
Ngực hắn đột nhiên lõm xuống, nguyền sát thuật tạo ra hiệu quả sát thương cực mạnh, đồng thời cắt ngang kiếm thế của hắn, giúp một quyền của Trấn Bắc Vương đánh trúng vào ngực Hứa Thất An.
Quyền ý xuyên ra sau lưng, tuôn ra một luồng khí cơ như thác nước.
Lúc này, trên bầu trời, nước thép đúc thành một cái chuông to màu đỏ. Nó nhanh chóng nguội đi, trở nên đen nhánh.
Cự chung chụp xuống Hứa Thất An, suốt quá trình đó, Địa Tông đạo thủ hóa thành một dòng dịch màu đen quấn lấy cự chung, mặt ngoài cự chung xuất hiện những phù văn đen nhánh vặn vẹo, đầy tà dị.
Cự chung vừa được luyện chế dung hợp với Địa Tông đạo thủ, biến thành một món pháp khí phát ra làn sương tà dị dày đặc.
Tượng trưng cho sa đọa, ăn mòn tất cả mọi thứ.
Con mắt ở trán Chúc Cửu sáng lên, bắn ra một làn ô quang, bắn trúng Hứa Thất An, khiến cơ thể hắn cứng đờ, suy nghĩ hỗn loạn.
Cự chung ầm ầm chụp xuống.
Bụi bậm lắng xuống.
Đám Trấn Bắc Vương nở nụ cười thắng lợi, chuông này hạ xuống, đã đặt cơ sở thắng lợi cho bọn họ.
"Kong"
Đột nhiên, mặt ngoài cự chung xuất hiện một bàn tay nhô lên hướng đẩy ra ngoài.
"Kong Kong Kong"
Ngày càng nhiều dấu bàn tay nhô ra, khiến toàn bộ cự chung vặn vẹo, sau đó vỡ tan tành.
Mọi người biến sắc, Trấn Bắc Vương không chút do dự, phóng lên cao, quát to: "Theo ta!"
Hắn đứng lơ lửng trên bầu trời, bắp thịt bành ra, nổi lên những phù văn màu trắng nhạt, bao phủ hết người hắn.
Trận đồ nằm ở trong cơ thể hắn.
Cát Lợi Tri Cổ, Chúc Cửu, vu sư cùng bay lên không, phóng về phía Trấn Bắc Vương.
chú văn màu sáng nhạt lan ra, phủ họ vào trong, sau đó, một vầng sáng như một mặt trời nhỏ xuất hiện, chiếu sáng cả Sở Châu thành.
Mấy giây sau, mặt trời nhỏ từ từ tiêu tán, một luồng khí tức cường đại đến khó tin nổi xuất hiện.
Khí tức này mạnh mẽ như thần, mang theo uy áp nặng nề như từ vực sâu như ngục.
Một người khổng lồ cao mười trượng đứng giữa không trung, làn da màu xanh trong có đỏ, những vị trí quan trọng như khớp xương đều được bọc một lớp giáp bằng vảy, tỷ lệ tứ chi hoàn mỹ, đường cong bắp thịt mạnh mẽ.
Một cơ thể hoàn mỹ sinh ra để chiến đấu.
Gương mặt là của Trấn Bắc Vương, sau ót lờ mờ có một cái bóng hư ảo, là chiến hồn vu sư gọi tới, giúp tăng thêm chiến lực.
Trên tường thành, binh sĩ Đại Phụng, Man tử Thanh Nhan bộ, đại quân yêu tộc đều sợ hãi, chân tay run rẩy, đầu cúi thấp, không dám nhìn thẳng vào vị “thần” đáng sợ kia.
Bên kia, trên nóc nhà, Đại Lý Tự Thừa và hai Ngự Sử ngồi phệt xuống, mặt mày sợ hãi tái xám, cả người run lẩy bẩy.
Dương Nghiên nhìn bọn họ, giọng ngưng trọng chưa từng có: "Lập tức sẵn sàng rời khỏi thành, chúng ta phải mau rời khỏi đây, nếu không, chúng ta sẽ bị diệt khẩu."
Lòng mọi người trầm xuống, ý của Dương Nghiên đã quá rõ, cao thủ tuyên bố đòi trừng trị Trấn Bắc Vương kia, sắp không xong.
"Chuyện này là sao?"
Tình hình biến đổi bất ngờ, làm các Xảy ra bất ngờ thay đổi, để cho mấy quan quan văn không hiểu được.
Dương Nghiên lắc đầu: "Ta không biết bọn họ dùng thủ đoạn gì, nhưng sức mạnh này của bọn họ mạnh hơn cao thủ thần bí kia quá quá nhiều, hắn không có phần thắng.
"Mau, mau đi thôi."
Hắn mang ba quan văn nhảy xuống khỏi nóc nhà, Trần Bộ Đầu và Bách phu trưởng Trần Kiêu vội vã chạy trước mở đường.
Thấy dáng đám võ phu vội vã chạy nhanh, lòng mấy người Lưu Ngự Sử vô cùng buồn rầu, biết cục diện đã rơi vào thế xấu, không thể ở lại Sở Châu thành.
Đùng!
Cự chung bị một sức mạnh cực kì cuồng bạo phá vỡ, phân thân của Địa Tông đạo thủ tiêu tán. Hứa Thất An toàn thân phủ ma diễm thoát khốn, thanh kiếm trong tay dính một lớp mực đen nhánh.
Không còn linh tính.
"Không còn dùng được."
"Hứa Thất An" tiện tay ném kiếm đi, không để ý nữa. Hắn ngẩng đầu, nhìn lên người khổng lồ trên bầu cười, cười to: "Biến to thành vậy làm gì?"
Người khổng lồ cúi đầu xuống, chòng chọc nhìn Hứa Thất An, giọng uy nghiêm: "Ta không còn chờ nổi cướp máu của ngươi nữa, chuyện đó nhất định rất đẹp."
"Trấn Bắc Vương, ngươi giết cả Sở Châu thành, có từng nghĩ, sẽ có một ngày bị trời phạt không?"
Lần này, là tiếng của Hứa Thất An.
Trấn Bắc Vương cười nhạt không đáp, một khắc sau, hắn mở miệng nói chuyện, giọng là của Cát Lợi Tri Cổ:
"Trấn Bắc Vương, ngươi đường đường là võ phu tam phẩm, dám làm thì phải dám chịu. Sao hả? Còn muốn đổ tội đồ thành lên đầu đám Man – Yêu bọn ta à?"
Tiếp đó là tiếng cười quái dị của Chúc Cửu: "Đồ thành thì đồ thành thôi, có gì mà không dám nhận, chuyện có bao lớn đâu! Chỉ là một đám kiến hôi hèn mọn, thời tổ tiên ta thống trị Cửu Châu, nhân tộc chả cao hơn súc vật bao nhiêu.
"Muốn giết thì giết, muốn ăn thì ăn, được thành huyết thực cho bọn ta, cung cấp tinh hoa sinh mạng cho bọn ta, đã là phúc của đám kiến hôi đó rồi. Trấn Bắc Vương, không phải ngươi cũng nghĩ như vậy sao? Nếu không, làm gì làm ra chuyện đồ thành?"
Giọng lại chuyển về Cát Lợi Tri Cổ, cười ha hả: "Trấn Bắc Vương, thật ra chúng ta đâu có khác gì nhau, chỉ khác là bọn ta trần trụi hơn, còn đám cường giả nhân tộc các ngươi, lúc nào cũng quen thói đắp lên cho mình tấm khăn che ‘dối trá’.
"Sau cuộc chiến hôm nay, tội đồ thành của ngươi ắt sẽ được truyền khắp thiên hạ, xem xem làm sao giải quyết cho tốt đi."
Người khổng lồ lại mở miệng, lần này là giọng Trấn Bắc Vương, âm thanh lãnh đạm: "Giết hết binh sĩ là được."
Hắn cao ngạo cứng đầu, hắn bá đạo lãnh khốc, là kiêu hùng văn võ song toàn, người như vậy khinh thường đấu khẩu với người khác.
Chúc Cửu nói không sai, đồ thành thì đồ thành, hắn chẳng hề để bụng chuyện sống chết của phàm nhân.
Chuyện hôm nay, vốn là bày trận để săn giết Cát Lợi Tri Cổ và Chúc Cửu, nhưng lại bị cao thủ Phật môn thần bí đột nhiên xuất hiện phá quấy, còn rêu rao tội của hắn ra.
Bị kiếm trấn quốc từ chối, khiến binh sĩ bắc cảnh sinh ra nghi ngờ với hắn. Những ai thông minh, kết hợp với biểu hiện của hai tộc yêu man, sự xuất hiện của vu sư cao phẩm của Vu Thần Giáo và các tình tiết khác, hẳn đã sớm chắc chắn chuyện hắn luyện đan đồ thành.
Nên, đối với Trấn Bắc Vương, tất cả những binh sĩ này của Sở Châu thành đều bị tuyên án tử hình trước thời hạn.
"Trấn Bắc Vương, thật sự đã đồ thành!"
Trên tường thành, một Bách phu trưởng đau khổ lẩm bẩm.
"Ha ha ha, nhân tộc cũng toàn là đồ ngu."
Một man tử bật cười to, cười đến ngã nghiêng ngã ngửa: "Buổi sáng một tháng trước, mật thám Man tộc ta đã vào Sở Châu, tìm địa điểm đồ thành. Sao các ngươi không thử đi suy nghĩ, vì sao hôm nay, hai tộc yêu man bọn ta lại công thành?
"Sở Châu thành có nỏ liên châu, hỏa pháo, có trận pháp hộ thành, còn Man tộc ta, dân số trước giờ có hạn, vô cùng quý trọng sinh mạng mình. Nếu không phải có nguyên nhân quan trọng, bọn ta công thành làm gì?
"Bởi vì bọn ta biết Trấn Bắc Vương tàn sát rất nhiều người ở Sở Châu, luyện chế Huyết Đan, mưu toan tấn thăng nhị phẩm, ha, đây là tai họa ngập đầu đối với hai tộc yêu man chúng ta."
Man tộc ngông cuồng cười nhạo, còn binh sĩ thì mặt mày ảm đạm, hai hình ảnh vô cùng đối lập với nhau.
Thật ra, binh sĩ thủ thành và nhân sĩ giang hồ còn sống sót trong thành vẫn có thể chạy trốn, nhưng họ lại không làm vậy, là vì sao?
Là vì họ muốn chờ kết quả.
Không phải họ chờ để thấy Trấn Bắc Vương thua cuộc, mà là chờ đợi một chân tướng.
Trong lòng binh sĩ ở biên quan, Trấn Bắc Vương là một tồn tại như thần linh, là tín niệm của quân sĩ, là đối tượng được họ sùng bái.
Hắn thú thủ biên ải, tu vi hơn người, bảo vệ bắc cảnh an bình.
Cho tới nay, mỗi khi nhắc tới Trấn Bắc Vương, mọi binh sĩ đều ôm quyền, giơ cao đến đỉnh đầu.
Kính như thần minh.