TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 579: Kẻ báo thù (1)

Có câu, chiến trường biến đổi chỉ trong tích tắc.

Vừa vặn đúng vào lúc này.

Không ai ngờ, Man tộc và Trấn Bắc Vương một khắc trước còn đánh nhau sống chết, thế như nước với lửa, một khắc sau đã đột nhiên thành kết minh, nhắm mũi dùi vào cường giả thần bí cầm kiếm trấn quốc.

Thấy năm cao thủ đỉnh phong cùng nhìn mình, Hứa Thất An liếm môi, nở nụ cười khát máu dữ tợn.

"Ngươi có vẻ hưng phấn nhỉ? Tưởng có kiếm trấn quốc, là có thể lấy một địch năm thật à?" Trấn Bắc Vương nheo mắt, cười lạnh:

"Xem khí tức của ngươi, cũng chỉ là tam phẩm, vừa lúc hiệu quả của Huyết Đan chưa đủ, lấy tinh hoa sinh mạng của ngươi bù thêm vào đi."

Tinh hoa sinh mạng của cao thủ tam phẩm không thua gì Huyết Đan, nói chính xác hơn, thì Trấn Bắc Vương luyện chế Huyết Đan chính là vì cần nguồn năng lượng sinh mạng khổng lồ để thúc đẩy hắn đánh vào cửa ải nhị phẩm.

Về bản chất cùng là nguồn "năng lượng sinh mạng khổng lồ", Huyết Đan là năng lượng sinh mạng do máu của ba trăm ngàn người luyện chế thành, máu của tam phẩm cao thủ cũng là năng lượng sinh mạng.

Chỉ vì bình thường, muốn giết một tam phẩm khó quá, không dễ như đi đồ thành.

Nghe Trấn Bắc Vương nói vậy, Chúc Cửu và Cát Lợi Tri Cổ đều liếm môi thèm thuồng.

Vây giết một tam phẩm võ phu, bình thường làm gì có cơ hội tốt như vậy. Man tộc và Yêu tộc là đồng minh, hai tam phẩm, bắc cảnh tuy chỉ có Trấn Bắc Vương là tam phẩm, nhưng hắn có ưu thế sân nhà, có pháp trận hộ thành và pháp khí sát thương hạng nặng.

Bản thân chính là cục xương cứng, thứ hai, Trấn Bắc Vương chắc chắn sẽ không tử thủ Sở Châu thành. Hắn và Chúc Cửu không cản nổi một tam phẩm muốn bỏ chạy.

Mà không giết chết Trấn Bắc Vương, thì sẽ bị Đại Phụng trả đũa, họ sợ Ngụy Uyên lại lần nữa xua quân ra bắc.

Nên dù hai bên có mâu thuẫn, cũng không xảy ra chiến dịch với quy mô lớn.

Nhưng bây giờ thì khác. Bây giờ là năm cao thủ đỉnh phong vây giết một tam phẩm, cho dù đối phương có kiếm trấn quốc, thì quá lắm cũng chỉ là trên miếng thịt nướng có thêm một cây kim, hơi khó ăn tí, nhưng cũng chỉ là hơi thôi.

Hứa Thất An cắm kiếm trấn quốc xuống đất, đưa tay lên, ôm lấy mặt, ngẩng đầu phát ra tiếng cười khàn khàn quái dị:

"Bị đè nén lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể thoải mái thả hết sức lực ra rồi. Năm tam phẩm, năm tên tiểu tử tóc còn chưa mọc hết, miễn cưỡng cũng đủ để ăn một bữa."

Sau đó, hắn giơ một ngón tay, tuyên bố: "Giai đoạn thứ nhất."

Đám Trấn Bắc Vương nhướng mày, tên này phô trương thanh thế quá, vì chút sức mạnh Huyết Đan mang tới mà có chút không tự nhận biết mình.

A lô a lô, đại sư ngươi nói nghe dễ thế, mặc dù hồi ngươi còn sống có lẽ là rất mạnh, nhưng bây giờ ngươi chẳng qua chỉ là một cánh tay cụt cộng thêm tàn hồn thôi! Hứa Thất An cũng cảm thấy trạng thái của Thần Thù có chút không ổn.

Mỗi lần hiện ra bất diệt khu, Thần Thù đều trở nên kì lạ, tính tình hoàn toàn thay đổi, như biến thành một người khác.

"Phô trương thanh thế!"

Vu sư hừ lạnh , xòe bàn tay, nhắm vào Hứa Thất An, hô: “Ngạt”

Hắn vốn muốn nói là "Chết", dùng nguyền sát thuật để khiến cường giả đột nhiên tinh thần thất thường này bị thương nặng.

Nhưng chữ "Chết" mới nói được một nửa, "Hứa Thất An" đã đưa ngón tay lên môi, nói nhỏ với giọng điệu lạ thường: "Suỵt, nói năng cẩn thận."

Ngay lập tức, miệng của vu sư bị một sức mạnh vô hình phong bế, dù hắn có cố gắng há miệng to cỡ nào, cũng không phát ra âm thanh được.

Hứa Thất An chợt biến mất, bắt đầu công cuộc cận chiến.

Một vòng ánh sáng chói mắt bùng ra, người ngoài không sao nhìn được rõ tình hình chiến đấu, chỉ thông qua những tiếng nổ không ngừng, những tiếng sấm vang vọng để biết là mọi người đang đánh nhau kịch liệt.

Sau đó một bóng người ngã bay ra ngoài, sau khi kích thích khí huyết, cơ thể của vu sư Vu Thần Giáo đã phình to, còn cao lớn hơn cả Cát Lợi Tri Cổ.

Nhưng lúc này đã bị đánh trở về nguyên hình, ngực lõm xuống, bụng bị một nhát kiếm đâm xuyên, tay trái bị cắt cụt tới tận vai, nhìn vết cắt, là bị một kiếm chặt đứt.

Cao phẩm vu sư vội bay lùi ra xa, kích thích khí huyết, dùng năng lực cửu phẩm huyết linh tự cứu chữa vết thương, mọc cánh tay mới cho mình.

"Cẩn thận, hắn không có nhược điểm, ta không tìm ra nhược điểm của hắn." Vu sư trầm giọng.

Tam phẩm vu sư gọi là "Linh tuệ", có thể nhìn thấu nhược điểm, sơ hở chiêu thức của kẻ địch, từ đó vạch ra kế hoạch công kích hoặc phản kích hiệu quả cho mình.

Đặc điểm lớn nhất của Linh tuệ là sự tự tin điềm tĩnh, như một cường giả cao cao tại thượng, dù ngươi có công kích điên cuồng cỡ nào, người ta cũng không bao giờ hoảng hốt, không hề vội vàng hóa giải.

"Ngươi là người trong Phật môn?"

Chúc Cửu hét lên, sinh lòng kiêng kỵ theo bản năng, thụ nhãn bắn ra tia sáng thù hận.

Năm trăm năm trước, nam phương yêu tộc bị diệt quốc trong một ngày cũng vậy, hôm nay bắc phương Yêu tộc nhân tài điêu linh cũng vậy, đều từng bị Phật môn làm cho khốn khổ, đều từng bị Phật môn dạy dỗ.

Hai trăm năm trước, ở Cửu Châu, kẻ có thể ganh đua cao thấp với Phật môn, chỉ có Đại Phụng Nho Gia.

Ngày nay Nho Gia sa sút, Phật môn có thể nói là thế lực lớn hàng đầu Cửu Châu.

"Phật môn có là gì, chờ đến ngày ta nhận lại cơ thể mình, đó sẽ chính là ngày Phật môn bị tiêu diệt." Hứa Thất An ngông cuồng cười to, cực giống một tên cuồng đồ vô pháp vô thiên.

Một làn kim quang đột ngột bắn tới, bắn trúng vào Thần Thù, nhưng tiếc thay, chỉ đánh trúng vào tàn ảnh.

Chúc Cửu vừa ra tay đánh lén chợt thấy lạnh toát, quay phắt đầu lại, thụ nhãn lập tức bắn kim quang.

Sau lưng nó thoáng xuất hiện một bóng người, lập tức bị kim quang đánh tan nát, thì ra cũng chỉ là một ảo ảnh.

Phốc!

"Hứa Thất An" hạ xuống lưng cự mãng, cắm kiếm trấn quốc vào lưng nó, kéo thanh kiếm rọc dọc theo thân hình to dài màu đỏ thẫm.

Kiếm trấn quốc rọc đứt thịt, cắt đứt một một đoạn xương.

Lưng cự mãng bắn ra những chùm máu đỏ.

Chúc Cửu thét lên đau đớn, thân rắn to tướng vặn vẹo, tông ngang tông dọc, như một con rắn bị điên.

Cát Lợi Tri Cổ im hơi lặng tiếng xuất hiện sau lưng Hứa Thất An, cự kiếm đột ngột chém xuống.

Sau lưng Hứa Thất An như có mắt, xoay người lại vung kiếm trấn quốc lên.

Choang choang choang

Thanh trọng kiếm to tướng như cánh cửa trong tay người khổng lồ màu xanh chẳng khác gì đồ chơi, hai người trong nháy mắt đã va chạm hơn hai mươi nhát, trọng kiếm bị gọt ngắn từng chút từng chút một.

Hứa Thất An vọt lên, ấn đầu cự nhân, xoẹt một cái, đã lộn người xuất hiện đằng sau lưng hắn.

Kiếm đồng lóe lên, rạch đứt lớp áo giáp bằng vảy, cắt đứt cổ họng, đứt động mạch chủ.

Dòng máu đỏ pha xanh phún ra như suối phun, dưới áp lực quá mạnh, phún lên cao tới mấy thước.

Da đầu Trấn Bắc Vương tê dại, cảm nhận được nguy hiểm theo bản năng, vọt lên phía trước, bổ vào cái đầu kia một kiếm.

Hắn vừa mới đứng vững lại, Thần Thù đã như bóng với hình, giết tới sau lưng, kiếm trấn quốc bùng ra kim quang sáng chói, như muốn chém rách cả hư không.

Trong mắt Trấn Bắc Vương chỉ còn nhìn thấy kim quang rực rỡ, tóc gáy dựng lên, mỗi dây thần kinh trong người đều báo động về cho hắn tín hiệu nguy hiểm, bảo hắn: Nguy hiểm nguy hiểm, tránh mau không sẽ chết!

Tự chiến dịch Sơn Hải Quan sau, đã rất nhiều năm chưa từng gặp phải uy hiếp trí mạng như này.

Hắn chợt thấy bình tĩnh lạ thường, đầu óc trở nên thanh minh chưa từng có, có những người, càng nguy hiểm, thì càng bùng nổ tiềm lực.

Trấn Bắc Vương vừa vặn chính là loại người đó.

Hắn không chút sợ hãi, đôi mắt bình tĩnh như gương, siết chặt nắm tay, từ từ đánh ra, nhìn thì chậm nhưng lại nhanh tới không tưởng nổi.

Một luồng quyền ý được đánh ra, khiến đất trời sinh ra dị biến, trên trời cao tầng mây xoay tròn, như có nước xoáy, mặt đất run rẩy, như không chịu nổi ý khí bá đạo như vậy.

Mọi người đều biết, võ phu là thô lỗ, tự cổ chí kim, chẳng có kỹ năng nào màu mè, lóa mắt.

Thế nên, một quyền này của Trấn Bắc Vương, là hoàn toàn dùng khí cơ của bản thân mà dẫn ra dị tượng trời đất, cực kỳ đáng sợ.

Keng!

Quả đấm và lưỡi kiếm đụng vào nhau, trong trời đất như có tiếng chuông cổ ngân vang, chấn cho binh sĩ và kị binh Man tộc ở phía xa đều choáng váng đầu óc.

Năng lượng cuồng bạo hóa thành sóng trùng kích thuần túy, lấy hai người làm trung tâm, mặt đất chu vi mấy dặm quanh đó ầm ầm sụp xuống.