Đám Cát Lợi Tri Cổ, cao phẩm vu sư đành phải né đi, tránh làn sóng trùng kích đó.
Dưới áp lực mạnh, Trấn Bắc Vương đã đánh ra một quyền đỉnh phong nhất của đời hắn.
Nắm tay của hắn máu thịt nát nhừ, cổ tay gãy lìa không ngừng chảy ra máu tươi.
Bá đạo, là sự kiên trì võ đạo của hắn, cũng là Ý hắn ngưng luyện ra.
"Thú vị, hiếm khi thấy người luyện ra Ý bá đạo."
"Hứa Thất An" một tay cầm kiếm, một tay đưa lên che mặt, cười to như bị bệnh thần kinh, làm sống lưng Trấn Bắc Vương phát rét.
"Hô, hô"
Trấn Bắc Vương từ từ lùi ra sau, nghe thấy bên cạnh có tiếng thở dốc, liếc mắt qua dòm, thấy Cát Lợi Tri Cổ và cao phẩm vu sư đang đi tới gần mình.
Như muốn tụ họp.
Địa Tông đạo thủ ở phía xa cũng từ từ na di tới sau lưng ba cường giả cận chiến.
Họ không dám phân tán nữa.
"Hắn không có nhược điểm, cận chiến có thể nói là vô địch." Vu sư truyền âm.
"Cơ thể hắn rất cổ quái, chúng ta không thể so sánh nổi." Người khổng lồ màu xanh nhận xét từ cảm nhận trực quan.
“Nhưng hình như hắn không có "Ý" .” Trấn Bắc Vương truyền âm tham gia.
Tay hắn vẫn còn chưa khôi phục xong, máu thịt đang chậm chạp nhúc nhích, tiêu trừ ngọn lửa màu vàng nhạt.
Người của Phật môn, thiện vũ song tu, cơ thể tà dị rất đáng sợ rất mạnh mẽ, Phật môn xuất hiện cường giả cỡ này từ khi nào, hắn rốt cuộc là ai?
Đến lúc này, năm cường giả không còn tự tin như ban nãy nữa.
Trên nóc một ngôi nhà ở gần tường thành, Đại Lý Tự Thừa và hai Ngự Sử nheo mắt nhìn ra chiến trường phía xa.
Họ chỉ là người phàm, cơ bản là không nhìn rõ được chi tiết chiến đấu, chủ yếu chỉ là nghe tiếng nổ, và dư âm khí cơ hóa thành cuồng phong thổi tới, mà phán đoán mức độ kịch liệt của trận chiến.
Cũng may, bên cạnh còn có Dương Nghiên Dương kim la, đường đường tứ phẩm, bình thường vẫn rất có lực uy hiếp.
Hôm nay vô cùng phù hợp được chọn làm "Ống dòm".
Lưu Ngự Sử vừa nhón chân, vừa hỏi: "Dương kim la, tình hình thế nào?"
Đại Lý Tự Thừa hỏi liền theo: "Cao thủ thần bí kia có đấu được với năm người, hắn, hắn còn ổn không?"
Trong lòng Dương Nghiên dâng trào: "Mạnh quá đi! Cao thủ thần bí kia mạnh lắm, đấu với năm tam phẩm vây công, mà chỉ một mình mình, đè lại đầu bọn họ."
"Tốt, tốt!"
Đại Lý Tự Thừa kích động đến mức cả người run rẩy.
Thừa dịp binh sĩ Đại Phụng và Man tộc dừng giao chiến, những võ phu giang hồ sống sót trong thành đua nhau chạy lên tường thành, chọn chỗ nhìn xuống.
Mạnh quá! Đây chính là chiến đấu của cao thủ đỉnh phong.
Sở Châu thành là một tòa thành lớn hơn ba trăm ngàn dân, người bình thường muốn đi ngang qua hết tòa thành này, phải đi suốt một ngày.
Cưỡi ngựa cũng phải mất hai canh giờ.
Lúc này bọn họ từ đầu tường nhìn xuống, chỉ nhìn thấy từng mảng từng mảng phế tích, chỉ có khu vực ở gần tường thành là còn hoàn hảo.
Ấy là bởi vì các cường giả trong thành đã khống chế sức lực, nếu không, e là tường thành bốn bề đều đã bị tháo cả rồi.
"Mặc hắn là ai, giết Trấn Bắc Vương, man tử, xà yêu, báo thù cho người dân Sở Châu thành!"
Một người giang hồ trẻ tuổi nổi giận mắng.
"Càn rỡ! Trấn Bắc Vương là thân vương, ngươi nói vậy là phạm vào tội đại bất kính."
Phía xa, một mật thám bào đen nghe thấy thì giận dữ bật lại.
"Lão tử nói sai hả?"
Người giang hồ trẻ tuổi kia mang tính tình nóng nảy của người phương bắc, trợn mắt, không chút sợ hãi cãi nhau với mật thám:
"Trấn Bắc Vương vì mục đích cá nhân mà giết người dân Sở Châu thành, thân vương chó má, ngay cả kiếm trấn quốc cũng chán ghét mà vứt bỏ hắn."
"Đúng, giết bọn chúng đi, nếu lần này lão tử giữ được mạng chó, nhất định sẽ truyền chuyện Trấn Bắc Vương làm ra ngoài."
Nhân sĩ giang hồ thi nhau mắng chửi, tay ấn sẵn lên cán đao. Giang hồ thất phu vốn tính tình bướng bỉnh khó quản, trong người luôn có một bầu lửa nóng vô tận.
Không dễ hù dọa trấn áp được bọn họ, nếu cần, họ sẽ thật sự rút đao ra liều mạng.
Mật thám thấy đối phương người đông thế mạnh, lại đều không phải là hạng yếu, thì cười nhạt: "Các ngươi thấy lúc này liên quan yêu man đang công thành, loạn trong giặc ngoài, thời kỳ phi thường, thì không còn để pháp kỷ vào mắt, nói xấu thân vương phải không?
"Ta sẽ làm cho ngươi biết, Sở Châu, vẫn là Sở Châu của Trấn Bắc Vương ngay lập tức."
Dứt lời, hắn vung tay, ra lệnh cho binh sĩ: "Bắt bọn chúng lại cho ta, kẻ nào phản kháng, giết không bị tội!"
Không ai nhúc nhích.
Mật thám bào đen xoay người, hung tợn trợn mắt nhìn chúng binh sĩ: "Các ngươi muốn cãi quân lệnh?!"
Chúng binh sĩ cúi đầu, bất động như cũ.
"Lão tử tuy là thất phu, nhưng cũng biết người có học thường nói một câu: kẻ có đạo mới được người giúp. Trấn Bắc Vương mất trí, đã sớm làm mất lòng người rồi.
"Ngươi là tay sai của Trấn Bắc Vương, giờ này rồi mà còn dám ở nơi này sủa bậy."
Mười mấy nhân sĩ giang hồ đều rút binh khí, chen nhau xông lên, giết chết mật thám.
Chúng binh sĩ đứng cách đó không xa vẫn cúi thấp đầu, như không nhìn thấy, hoàn toàm im lặng.
Giết người xong, chúng nhân sĩ giang hồ lại tiếp tục chuyển sự chú ý xuống chiến trường phía xa.
Thật ra họ hoàn toàn có thể lợi dụng cơ hội này rời khỏi Sở Châu thành, cách xa nơi thị phi này. Nhưng không ai bỏ đi, không phải vì họ thích xem náo nhiệt, vì họ muốn nhìn thấy kết quả.
Dù có mất mạng ở đây cũng không tiếc.
Thất phu dùng võ lực phạm lệnh cấm, đương nhiên, vì trong người họ luôn có một bầu nhiệt huyết không tắt.
Lúc này, Địa Tông đạo thủ truyền âm: "Không cướp đi kiếm trấn quốc, chúng ta rất khó chiến thắng được hắn, sau khi chiếm được Huyết Đan, thực lực của hắn đột nhiên tăng mạnh lên rồi."
Lời của Hắc Liên đạo thủ được đám Chúc Cửu, Cát Lợi Tri Cổ đều nhất trí.
Năm người duy trì tư thế bày trận, âm thầm truyền âm trao đổi với nhau.
Cổ tay của Trấn Bắc Vương đang từ từ khôi phục, truyền âm đáp lại: "Ngươi có cách gì không? "
Hắc Liên đạo thủ truyền âm: "Ta có thể dùng trận pháp để ăn mòn kiếm trấn quốc, khiến nó mất đi linh tính trong khoảng thời gian một khắc, sau đó, phân thân này sẽ bị tiêu tán."
Đám Trấn Bắc Vương không sợ mà còn mừng, võ phu chỉ có bạo lực để làm cột, gặp phải người có chiến lực mạnh hơn mình, rất dễ dàng bị áp chế.
Nhưng hệ thống của Hắc Liên thì khác, thủ đoạn quỷ quyệt đa dạng.
Đây chỉ là một phân thân của Hắc Liên đạo thủ, dùng nó đổi một khắc đồng hồ bất động của kiếm trấn quốc, mua bán có lời.
Cự mãng Chúc Cửu truyền âm: "Không được, với cơ thể đáng sợ đó của hắn, dù không có kiếm trấn quốc, chúng ta cũng không có khả năng giết được hoặc đánh được hắn trọng thương chỉ trong vòng một khắc."
Không có kiếm trấn quốc, bọn họ có lòng tin sẽ đánh bại đối phương, nhưng không làm được việc giết chết được hắn chỉ trong một khắc.
Cao phẩm võ phu rất khó giết.
Trấn Bắc Vương trầm ngâm: "Có lẽ là được, chỉ cần chúng ta cùng đẩy thực lực của mình lên nhị phẩm trong thời gian đó, ừ, ngón tay của ta có lực của nhị phẩm."
Tam phẩm tấn thăng nhị phẩm, dĩ nhiên không chỉ tăng về mặt khí cơ, mà còn phải có sự lột xác về "Ý".
Người khổng lồ màu xanh giễu cợt truyền âm: "Sức mạnh của nhị phẩm, ngươi nói có là có à?"
Trấn Bắc Vương nhàn nhạt: "Ta có một trận đồ, là tác phẩm của Giám Chính năm xưa, gọi là Vô song pháp tướng, có thể hợp lực của hai người thành một, ngưng tụ thành một cái pháp tướng. Có một không hai, nên mới có tên là Vô song."
Trận đồ này là hắn xin được của Giám Chính từ rất nhiều năm trước, với lý do là lỡ hai tộc yêu man bắc phương liên thủ, hắn chỉ có một mình, sẽ rất khó đối phó, cần có một thủ đoạn tự vệ đủ mạnh.
Giám Chính thấy hắn nói có lý, cho hắn trận đồ này, thuận tiện thanh lý đồ tồn kho.
Giờ đại địch trước mặt, năm người rất nhanh đạt thành nhận thức chung.