"Chết!"
Phía xa vu sư đột nhiên đưa tay ra, nhắm vào Hứa Thất An, nắm bàn tay lại.
Nguyền sát thuật.
Ma diễm bất diệt lượn lờ quanh người Hứa Thất An bị công kích hơi khựng lại, nhát chém cũng bị cắt ngang.
Trấn Bắc Vương nhân cơ hội ra tay, trong nháy mắt đã đánh ra hơn trăm quyền, quyền ảnh dày đặc, bởi vì tốc độ quá nhanh, nên hơn trăm quyền mà chỉ tạo ra một âm thanh duy nhất: “Phanh!”
Hứa Thất An như viên đạn đại bác ra khỏi nòng, bắn vụt đi, ngực hơi lõm xuống, trong thời gian ngắn khó mà khôi phục nguyên dạng.
Nhưng chín cái đuôi đã xòe ra tạo thành tấm bình phong che chắn bầu trời, đỡ lầy Hứa Thất An.
Hứa Thất An vừa dừng bay, bên dưới đã có tiếng gió rít tới, một luồng chất dịch màu đen như dầu hỏa phun, mang theo độc tính ăn mòn, ô nhiễm mọi thứ, bắn thẳng vào người hắn.
Đùng đùng đùng, người khổng lồ màu xanh chạy thật nhanh, rồi nhảy vọt lên, lấy thế thương ưng vồ thỏ chộp về phía hoa sen đen.
Cự kiếm trong tay sáng rực lên như ánh nắng gắt, mạnh mẽ chém xuống.
Hoa sen đen bị nhát kiếm đánh tan, hóa thành khói đen, bay ra xa tụ lại.
Mặt đất của Sở Châu thành bị một kiếm đó rạch ra một cái khe dài mấy dặm, sâu không thấy đáy.
"Ta ghét người khác dùng nắm đấm đánh ta."
Lần này là giọng của Thần Thù.
Sau lưng hắn mọc ra mười hai đôi cánh tay đen nhánh không đủ chân thật, cơ bắp cuồn cuộn, mỗi bàn tay đều nắm thành nắm đấm.
Mười hai nắm đấm cùng xuất, quyền thế nhanh như tàn ảnh.
Mỗi một nắm đấm đều tạo ra một dấu quyền rộng tới mấy trượng xuống nền đất.
Trấn Bắc Vương nhanh như chớp, khi thì xông lên, lúc thì chuyển hướng, dùng trực giác của võ giả, tránh những nắm đấm.
Hai phe lại mở ra chiến đấu kịch liệt bên trong thành, vì số lượng hai phe không đều, nên không còn là đánh theo kiểu một chọi một, mà chuyển thành dạng phối hợp.
Pháp thuật của đủ loại hệ thống giăng ra khắp nơi, ngươi tới ta đi, đánh cả tòa Sở Châu thành cơ hồ không còn một xó nào là còn hoàn hảo.
Nhà cửa hóa thành phế tích, phế tích hóa thành hố sâu, sông biến thành đường, ao bị san bằng.
Từ sau chiến dịch Sơn Hải Quan, Cửu Châu thái bình hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên xảy ra hỗn chiến cấp bậc này.
Thành trì của nhân tộc đối với những cao thủ đứng ở đỉnh phong này, chỉ một trận đấu, là bị san thành bình địa.
Lúc này, Cát Lợi Tri Cổ thừa dịp người của ‘phe mình’ đang quấn lấy đối thủ, nhảy tới chỗ Huyết Đan, nhặt nó lên từ trong phế tích.
"Tinh hoa sinh mạng bao nhiêu con dân Đại Phụng ngưng tụ trong Huyết Đan này, một tên man tử như ngươi, xứng sao?"
Hứa Thất An đánh tới trước nhất, chém một kiếm lên cánh tay của tên khổng lồ màu xanh, rách đến tận xương, nhưng không chặt đứt tay hắn được.
Tam phẩm võ phu quá khỏe, kiếm trấn quốc tuy mang tới được lực sát thương hữu hiệu với bọn họ, nhưng chưa đủ sức để phế bọn họ.
Tiếc là con đao khắc của Nho Gia thánh nhân đang ở trong kinh thành, còn bị thư viện phong ấn, nếu không mình có thể đánh mười tên! Hứa Thất An thầm tiếc rẻ.
Huyết Đan lại bị bắn bay lên, chín cái đuôi hồ cuốn tới, cự mãng dựng người, che khuất bầu trời, như muốn nuốt luôn Huyết Đan vào bụng.
Trấn Bắc Vương, phân thân Địa Tông đạo thủ, vu sư lần lượt xuất thủ, tranh giành Huyết Đan.
"Rắc"
Bị nhiều tác động từ nhiều hướng, Huyết Đan vỡ tan, thành bảy mảnh nhỏ.
Không chút do dự, Chúc Cửu và Cát Lợi Tri Cổ nuốt ngay Huyết Đan vào mồm, vết thương trên thân lập tức khỏi hẳn, khí tức tăng vọt, khí lực và khí cơ đều tăng lên một tầng.
Việc đến nước này, vu sư chỉ còn cách chiếm lấy khí huyết để duy trì trạng thái của mình, để có thể tiếp tục chiến đấu.
Trấn Bắc Vương sầm mặt, gân xanh nổi gồ trên trán, giận đến điên người.
Đây vốn là cơ duyên của hắn, là hắn khổ cực bày mưu tính kế, làm mọi việc, cuối cùng lại bị đám này chia bớt một chén canh.
Bây giờ, không chỉ bị mất Vương phi, mà ngay cả Huyết Đan cũng bị mất.
Đúng thật là tiền mất tật mang.
Trấn Bắc Vương ném Huyết Đan vào trong miệng, nhai vỡ nuốt vào, quai hàm bạnh ra, cứ như không phải đang nhai Huyết Đan, mà là nhai Hứa Thất An.
"Đại, đại sư, đây, đây đều là máu của con dân Đại Phụng!" Hứa Thất An nói với Thần Thù, hắn có sự kháng cự theo bản năng với Huyết Đan.
"Ta có một chiêu bí thuật, có thể đốt lên ngọn lửa bất diệt, khiến sức mạnh đạt tới đỉnh phong trong thời gian ngắn, nhưng cần rất nhiều máu tươi để làm nhiên liệu, giúp ngươi mau chóng kết thúc cuộc chiến đấu này."
Hứa Thất An giật mình: "Đạt được tới mức đỉnh phong khi ngươi còn sống?"
Thần Thù yên lặng chốc lát: "Không tới, nhưng đối phó với đám này nhiêu đó là đủ rồi, với lại, ta vẫn còn chưa có chết."
Hứa Thất An nhìn chằm chằm Huyết Đan trong tay, trong đầu thoáng qua một câu nói: thiếu niên giết rồng cuối cùng sẽ thành ma.
Thần Thù thấy hắn im lặng, không do dự nữa, nuốt mảnh Huyết Đan vào.
"Sức mạnh kinh khủng thật, không hổ là Huyết Đan tế luyện ba trăm tám mươi ngàn người mà thành, chậc chậc, Trấn Bắc Vương, hay là ngươi nói bí thuật luyện chế Huyết Đan cho ta nghe đi. Chúng ta cùng nhau đồ thành, cùng tấn thăng nhị phẩm, thế nào?"
Cát Lợi Tri Cổ duỗi người, cảm nhận sức mạnh khổng lồ đang chạy khắp trong người, vui không tả nổi.
"Đúng thế!"
Chúc Cửu chế nhạo chêm vào: "Hai ta sẽ không luyện chế loại Huyết Đan này. Chiếm đoạt sinh linh bậy bạ, cùng lắm chỉ giúp làm tẩm bổ, không có nhiều hiệu quả, trong khi Trấn Bắc Vương nhà ngươi, lén lén lút lút tàn sát một thành thì được, làm thêm nữa, tất sẽ bị Giám Chính làm thịt. Không bằng ba người chúng ta liên thủ, luyện chế viên Huyết Đan thứ hai, thứ ba đi, thế nào?"
Nó vừa nói, vừa uốn éo thân rắn, như đang bị ngứa ngáy, muốn lột da.
Vu sư cười khẩy: "Ai chết vào tay ai còn chưa biết đâu!"
Nữ tử áo trắng liếc Hứa Thất An, cười khanh khách: "Bổn quốc chủ bồi các ngươi chơi thêm một chút."
Địa Tông đạo thủ khinh thường nói nhiều, Huyết Đan không có tác dụng gì nhiều với hắn, hắn không dùng, cất nó đi. Dù gì đây cũng chỉ là cái phân thân, hắn đã lấy được cái mình muốn từ trước đó rồi:
Tội ác đồ thành!
Dù gì cũng chẳng mất gì, bồi bọn họ đánh thêm một trận cũng được.
Nuốt Huyết Đan xong, khí tức các phe đều tăng vọt, ai nấy đều đầy tự tin.
Khi đãvượt qua đỉnh phong, sự sợ hãi đối với kiếm trấn quốc cũng giảm bớt rất nhiều.
Trấn Bắc Vương xé áo giáp, lộ ra làn da màu đồng cổ, nhàn nhạt nói:
"Bổn vương cũng đã đột phá đến đỉnh phong, nếu Huyết Đan đã được chia đều, mục đích của các ngươi cũng đã đạt được, Chúc Cửu, Cát Lợi Tri Cổ, không bằng chúng ta liên thủ, giết tên này trước."
Cát Lợi Tri Cổ và Chúc Cửu quay qua nhìn Hứa Thất An, trong ba con mắt dày đặc sự kiêng kỵ.
Trấn Bắc Vương đúng là đồ gây họa, chia sẻ áp lực lên người bọn họ.
Nhưng đây là dương mưu.
Người này lai lịch thần bí, dùng được kiếm trấn quốc, trong chiến đấu vừa rồi, cũng có địch ý với bọn họ, nếu Trấn Bắc Vương bị kiếm trấn quốc giết, chắc chắn mục tiêu kế tiếp của hắn chính là bọn họ.
Sự tồn tại của kiếm trấn quốc là một lực sát thương, uy hiếp rất lớn đối với bọn họ.
Trong khi đó Trấn Bắc Vương, hắn đã bị kiếm trấn quốc vứt bỏ, thực lực cũng không mạnh hơn họ, uy hiếp không lớn.
Chúc Cửu và Cát Lợi Tri Cổ nhìn nhau, cười gằn: "Được."
Trấn Bắc Vương cong khóe môi, nở nụ cười uy nghiêm: "Kết minh đạt thành."
Giết người này xong, đoạt lại kiếm trấn quốc, mình sẽ liên thủ với Trấn Bắc Vương giết Chúc Cửu, phải trừ đi tai họa ngầm này. Nếu không làm vậy, Trấn Bắc Vương rất có khả năng sẽ chết, đến lúc đó, sẽ không giết Chúc Cửu được. Vu sư ngẫm nghĩ, đưa ra thỏa hiệp.
Chỉ trong tích tắc, Trấn Bắc Vương, vu sư, Hắc Liên, Chúc Cửu và Cát Lợi Tri Cổ đều quay qua nhìn Hứa Thất An.
Năm đại cao thủ tạo thành ăn ý, cùng giết một người.
Trận chiến thay đổi, khiến binh sĩ, mật thám, và cao thủ trong quân ở trên tường thành đều bị bất ngờ.
Binh sĩ quay qua nhìn người thần bí cầm kiếm trấn quốc đứng ở kia với ánh mắt phức tạp.
Nữ tử áo trắng không nhúng tay vào, đứng thẳng người lên, đầy vẻ ‘ta chỉ đứng xem thôi’.
Ánh mắt nàng nhìn Hứa Thất An vừa có nét vui mừng vừa có sự bi thương.
Thần Thù, hãy cho ta thấy một góc nhỏ chiến lực thật sự của ngươi đi!