Cổng thành Bắc, trên cánh đồng bát ngát vô biên vô hạn ngoài thành, một vật khổng lồ xuất hiện ở đường chân trời cuối, nó toàn thân đỏ rực, không có vảy, con mắt duy nhất ở trán tựa như một vầng mặt trời màu vàng.
Con rắn khổng lồ đỏ rực trườn sát đất, cuốn lên bụi bậm mênh mông.
Phía sau nó, là đại quân Yêu tộc rậm rạp, có giao, có hổ khổng lồ vảy đen, có thằn lằn một sừng, có khỉ vượn...
Đỉnh đầu của nó, đại quân Cầm bộ đông nghìn nghịt rợp trời rợp đất, cấp tốc lướt đến. (cầm – phi cầm, tức các loài chim bay)
Binh sĩ trên tường thành mặt không biểu cảm, sắc mặt không có sợ hãi, cũng không có khẩn trương, như máy móc bắn sàng nỏ, hỏa pháo, hoặc kéo cong cung cứng, công kích loài chim lượn lờ giữa không trung.
Chim chóc dính tên rơi xuống vốn đã chết đi, nhưng ở trong quá trình rơi xuống, đột nhiên mở con mắt màu đỏ tươi, một lần nữa vỗ cánh bay lên, vồ giết đồng bạn.
Yêu tộc đại quân chết vào lửa đạn cùng nỏ tiễn, cũng một lần nữa đứng hẳn lên, cắn xé bên người đồng bạn, thậm chí là màu đỏ cự mãng.
Đại quân Yêu tộc còn chưa lao tới dưới thành, bản thân đã xảy ra hỗn loạn quy mô nhỏ.
“Băng băng băng...”
Trọng tiễn bắn nhanh ra, tự động bỏ qua đại quân Yêu tộc, mục tiêu tập trung mãng xà khổng lồ màu đỏ, chúng nó cũng không phải đi đường thẳng, mà là đường cong, hơn nữa công kích cùng một mục tiêu.
Chỗ bảy tấc của mãng xà khổng lồ.
Như một cái tay không nhìn thấy, đang đùa nghịch trọng tiễn cùng lửa đạn, để chúng nó nhắm chuẩn điểm yếu.
Mãng xà hình thể khổng lồ, mang đến lực lượng có tính áp đảo, đồng thời cũng tương ứng bày ra điểm yếu không đủ linh hoạt, không thể tránh né trọng tiễn cùng hỏa pháo.
Tuy sẽ không bị thương nặng, chỗ bảy tấc lại giống như bị những cây đinh thép khảm vào máu thịt, đau đớn khó chịu.
“Khèeeee...”
Nó ngẩng đầu lên, tách ra cái mồm to như chậu máu, tựa như hố đen màu đỏ sậm, con mắt duy nhất ở trán liên tục run run, mạnh mẽ phun ra một tia sáng vàng, đánh ở trên tường thành.
Trận văn thân tường sáng lên, vách chắn vô hình đáp lại kích thích hiện lên.
Ánh sáng vàng đánh vào trên vách chắn, bắn ra ánh sáng nhỏ vụn, thân tường liên tục kêu “rắc rắc”, sụp đổ ra vô số khe hở thật nhỏ.
Từ sau chiến dịch Sơn Hải quan, vùng đất phía Bắc nghênh đón chiến dịch cỡ lớn lần đầu tiên, cao thủ tam phẩm tham chiến tổng cộng có ba vị, còn có một vị cao thủ chưa biết ẩn nấp trong bóng tối.
.....
Trong thành Sở Châu, từng nhân sĩ giang hồ lao ra khỏi nhà trọ, phòng xá, kinh ngạc nhìn về phía cổng thành.
Tiếng hỏa pháo ầm ầm, tiếng dây réo rắt của sàng nỏ, tiếng vó ngựa, tiếng rống của thủ binh tường thành... Cùng với khí cơ dao động đáng sợ, đến từ cường giả phẩm cấp cao giao thủ.
Những thứ này bị nhân sĩ giang hồ trong thành nghe thấy, cảm giác rõ ràng, làm trong lòng bọn họ không thể tránh khỏi sinh ra sợ hãi, chỉ muốn tránh ở gầm giường run bần bật.
“Chuyện gì vậy, Man tộc đánh tới thành Sở Châu rồi?”
“Đáng chết, đám man tử này thế mà dám đánh tới thành Sở Châu, bọn chúng muốn toàn diện khai chiến với Đại Phụng sao?”
“Đi, chúng ta cũng lên tường thành, cùng nhau thủ thành.”
Cửa tửu lâu lớn nhất thành Sở Châu, vài tên nhân sĩ giang hồ nhảy cẫng lên tức giận mắng, lúc này, bọn họ thấy chưởng quầy, tiểu nhị, sắc mặt đờ đẫn đi ra khỏi khách sạn.
Thấy trong từng dãy phòng xá bên đường, cư dân địa phương đờ đẫn đi ra, bọn họ sắc mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng, thiếu linh khí, như là những cái xác không hồn.
Càng lúc càng nhiều người đi ra khỏi phòng, tới trên đường, vẻ mặt ngây ngốc nhìn bầu trời.
Đỉnh đầu bọn họ, từng tia sáng màu máu nhỏ vụn tràn ra, bay về phía bầu trời, sau đó hội tụ một chỗ, ngưng tụ thành một quả cầu máu khổng lồ.
Mà trong cơ thể bọn họ, từng cái bóng đen bị túm ra, chìm vào mặt đất, trong quá trình đó, bóng ma màu đen không ngừng giãy dụa, phát ra tiếng khóc than:
“Thì ra ta đã chết...”
“Ta chết rồi? Ta chết rồi! !”
“Không cam lòng, không cam lòng...”
Các nơi trong thành, bình dân, nhân sĩ giang hồ sau khi diệt cả thành tiến vào thành Sở Châu, thấy một màn đáng sợ như vậy, trong lòng tràn đầy lạnh lẽo.
Người thành Sở Châu đã chết hết?
Vậy bọn họ lúc trước là đàm phán với ai, nói chuyện cùng ai, sớm chiều ở chung hơn tháng với ai?
Thì ra chúng ta sinh hoạt hơn tháng ở trong một tòa quỷ thành...
Sự sợ hãi thật lớn nổ tung ở trong lòng người sống không sót lại nhiều lắm.
Trong dịch trạm.
Đám người sứ đoàn trong lòng run sợ tới trên đường, nhìn từng hình người tái nhợt, đứng yên như tượng gỗ, ngẩng đầu nhìn trời.
Từng luồng huyết khí từ đỉnh đầu bọn họ hút ra, lao lên giữa không trung; từng bóng ma màu đen từ trong cơ thể bọn họ bóc ra, bị cuốn vào lòng đất.
Dương Nghiên lẩm bẩm: “Thì ra, địa điểm tàn sát ba ngàn dặm, là thành Sở Châu.”
“Súc sinh!”
Đột nhiên có một tiếng rống to, Đại Lý tự thừa quỳ rạp xuống đất, nước mắt trào ra.
“Sở Châu ba mươi tám vạn người, ba mươi tám vạn oan hồn... Nhìn cả Đại Phụng sáu trăm năm, chưa từng có ai làm ra hành động độc ác cỡ này. Bản quan, bản quan phải về kinh buộc tội Hoài Vương, đến chết mới thôi.”
Hắn nắm tay dùng sức đấm mặt đất, “A” một tiếng, gào khóc lên.
Lưu Ngự sử da mép run run, “Hắn làm sao dám, hắn làm sao dám... Thân là thân vương Đại Phụng, hắn được dân chúng phương Bắc kính yêu, được dân chúng phương Bắc phụng dưỡng, hắn sao có thể xuống tay đối với những người dân vô tội này. Hoài Vương chết không đáng tiếc, chết không đáng tiếc...”
Trần Bộ đầu hai mắt đỏ rực, tay cầm đao không ngừng run rẩy.
Dương Nghiên nhìn bọn họ, hơi động dung.
Đám quan văn láu cá lén lút, thích nhất đấu đá này, nhưng bọn họ không phải là hoàn toàn triệt để không có đạo đức, trong lòng còn có tình kết sách thánh hiền hun đúc ra.
Đã tệ, lại tốt.
Trần Bộ đầu nghiến răng nghiến lợi nói: “Hoài Vương hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Dương Nghiên trầm ngâm nói: “Có thể muốn tấn thăng nhị phẩm, đây là phán đoán của ta.”
Tấn thăng nhị phẩm... Đại Lý tự thừa, hai Ngự sử, cùng với Trần Bộ đầu cả kinh.
Nếu, nếu Hoài Vương thật sự mượn việc này tấn thăng nhị phẩm, vậy, vậy cho dù bọn hắn mang việc này công khai ra ngoài, dâng sớ buộc tội, hoàng thượng sẽ giáng tội sao?
Chư công có thể xử trí Hoài Vương sao?
Nhị phẩm võ phu là khái niệm gì, Đại Phụng đã ba trăm năm rồi chưa từng xuất hiện nhị phẩm võ phu.
Phóng mắt Cửu Châu, nhị phẩm võ phu cũng đã tuyệt tích, ít nhất Man tộc, Yêu tộc phương Bắc không có nhị phẩm.
Hoài Vương nếu có thể tấn thăng nhị phẩm, như vậy giết cả thành còn là tội sao? Cho dù là tội, ai lại có thể trừng phạt hắn?
Chỉ sợ bệ hạ cùng chư công, chỉ có thể bịt mũi tiếp nhận. Mà một khi bệ hạ cùng chư công thỏa hiệp, cho dù là Giám Chính, cũng chỉ có thể lấy đại cục làm trọng.
Dùng tính mạng ba mươi tám vạn người dân, đổi một vị nhị phẩm, đáng giá sao?
Phi thường đáng giá.
Lưu Ngự sử hít sâu một hơi, “Hoài Vương nếu là tấn thăng nhị phẩm, ta đổ máu Kim Loan điện, lấy cái chết tỏ rõ ý chí.”
Trần Bộ đầu trầm giọng nói: “Không ai có thể ngăn cản hắn sao? Phương Bắc ai có thể ngăn cản Trấn Bắc vương...”
Dương Nghiên lắc đầu: “Ở phương Bắc, ai còn có thể mạnh hơn Trấn Bắc vương?”
Không còn nữa.
Ai cũng không thể ngăn cản Trấn Bắc vương, Sở Châu không có ai có thể trở thành vật cản trở Trấn Bắc vương tấn thăng.
Ai cũng không được, sứ đoàn không được, giang hồ võ phu không được, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Trấn Bắc vương tấn thăng.
Trần Bộ đầu đột nhiên nói: “Ta đột nhiên tiếc hận Hứa Thất An không đủ thực lực...”
Chờ mọi người nhìn qua, hắn tự giễu nói: “Trước kia ta ghen tị hắn ở trong đấu pháp Phật môn vang danh thiên hạ. Ghen tị hắn ở trong Thiên Nhân Chi Tranh lực áp đệ tử kiệt xuất của đạo môn, làm náo động. Nhưng ta bây giờ, chỉ hận hắn tu vi không đủ.
“Bởi vì nếu là hắn, tuyệt đối sẽ không ngồi yên không lý đến, thậm chí bây giờ, đã rút đao đối với Hoài Vương. Đúng không, Dương Kim la?”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Dương Nghiên.
Dương Nghiên có chút hoảng hốt, không biết nghĩ tới cái gì, hắn giọng điệu than thở nói: “Ngụy Công từng nói, khuyết điểm lớn nhất của hắn chính là cậy cái dũng huyết khí. Mặc kệ là lúc trước đao chém thượng cấp, hay là ở Vân Châu một mình cản phản quân.”
Đúng vậy, nam nhân kia là tên lưu manh, là tảng đá trong hầm cầu, vừa thối vừa cứng.
Các quan văn thống hận hắn thường nói: người này sớm hay muộn sẽ trả giá đắt vì tính tình của hắn.
Nhưng, có đôi khi, lại chính là người như vậy, trở thành “chúa cứu thế” trong lòng bọn họ, thành người bọn họ hy vọng ở một số thời điểm nào đó, vung tay hô hào.
Lưu Ngự sử lẩm bẩm: “Tiên hoàng hắn sai rồi, nếu Đại Phụng thật sự có một vị hộ quốc thần tướng, ta cảm thấy là Hứa Thất An, mà không phải Hoài Vương.”
Đáng tiếc hắn còn non nớt, chưa trưởng thành lên.
Đại Lý tự thừa lộ ra vẻ mặt hung tợn: “Bản quan bây giờ chỉ mong Man tộc phá thành, chém Trấn Bắc vương. Nếu Đại Phụng không ai có thể ngăn cản, vậy để Man tộc đến đi.”