*Xã hội tính tử vong (Social Death): cũng là một câu được sử dụng nhiều trên mạng, có nghĩa ở trước mặt đa số công chúng bị mất mặt xấu hổ nhục nhã, nhục đến mức không còn mặt mũi gặp ai, chỉ muốn đào cái lỗ chui vào, tương tự với cách nói “công khai tử hình”.
Còn một hàm nghĩa khác đó là một cá thể sau khi trải qua bạo lực trên mạng, rơi vào trạng thái xa lánh xã hội, không muốn giao tiếp.
Trong tiếng kêu của Tống Đình Phong có âm vị cổ quái, trong kinh ngạc có mang cấp bách, nếu phải hình dung, đại khái chính là: Vợ, mau ra đây xem thượng đế!
Chính là loại giọng như vậy.
Hứa Thất An nhét trướng bộ vào ngực, sải chân đi ra cửa. Chu Quảng Hiếu vội vã mang giày, đi ra theo.
Trong phòng khách dịch trạm, một nữ tử trẻ tuổi mặc trang phục màu lam nhạt ngồi bên bàn uống trà. Bộ trang phục buộc vừa người làm nổi bật dáng vẻ khỏe mạnh, ống tay áo được ghim lại, tóc vẫn kiểu đuôi ngựa cột cao.
Bộ trang phục gọn gàng không rườm rà, làm nổi bật sự tiêu sái và anh khí của nàng.
Quả là một quân nương xinh đẹp anh tư hiên ngang. . . . Có chỗ nào giống Thánh nữ Đạo Môn Thiên Tông đâu. . . . Sư môn khiến nàng phải Thái thượng vong tình, kết quả lại trở thành mang đến cho đời một nữ hiệp nghĩa khí. . . . Hứa Thất An bụng mắng thầm, bên ngoài mỉm cười nói:
"Lý tướng quân, lại gặp mặt."
Vành mắt tiểu tử này lại càng thâm hơn. . . Trạng thái tinh thần không tốt. . . . Hẳn đã bị Mị hút mất tinh khí. Đôi mắt trong vắt của Lý Diệu Chân nhìn hắn dò xét, vuốt cằm chào: "Hứa đại nhân."
Hứa Thất An ngồi xuống đối diện với nàng, hai bên là Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu, dịch chốt đi vào dâng trà, xong lại lui ra.
Hai bên không vội nói chuyện, đều đang bận suy nghĩ.
Nàng tới đây là vì Mị nhỉ, mãi mà không thấy Mị về phục mệnh, biết đã xảy ra vấn đề. . . . Hứa Thất An vừa uống trà vừa trầm ngâm, nghĩ xem nên đối phó thế nào.
Trả Mị lại cho nàng?
Không được, một lão bà chuyên trình diễn xinh đẹp như vậy, chỉ nhìn thôi cũng rất cảnh đẹp ý vui, hắn còn đang định mang về kinh thành cho Linh Âm được mở rộng tầm mắt.
Hơn nữa, năng lực phụ thân của Mị rất hữu dụng, rất thích hợp dùng trong nhiều trường hợp, nhiều loại hoàn cảnh.
"Các vị đại nhân. . ." Lý Diệu Chân vuốt ve ly trà, tìm từ nói: "Hôm qua có gặp một cô nương tên là Tô Tô không?"
Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu quay qua nhìn nàng.
Tới rồi, thời điểm tử hình công khai hai tiểu lão đệ tới rồi. . . . Khóe môi Hứa Thất An khẽ giật: "Có thấy, nàng ấy đã kết duyên khó gỡ với hai vị đồng liêu của ta."
Nghe tới đây, nét mặt ba người không ai giống ai. Tống Đình Phong liếc nhìn Chu Quảng Hiếu, thầm nghĩ, rõ ràng là kết duyên khó giải với ta, lại còn với Chu Quảng Hiếu là sao?
Lý Diệu Chân thì quét mắt nhìn hai đồng la, vẻ có chút thương hại, nghe ý tứ trong lời của Hứa Thất An thì nhất định Tô Tô đã giở trò lấy tinh khí của hai người này.
Nhưng, nàng dám khẳng định "Mị" đang nằm trong tay Hứa Thất An, nếu không hắn không sẽ nói ra những lời như thế.
"Xin lỗi, là ta suy nghĩ không chu toàn, không biết đại nhân có thể trả nàng lại cho ta được không?" Lý Diệu Chân thành khẩn hỏi.
"Đào hố hại mệnh quan triều đình, moi móc tin tức cơ mật, là tội chết đó Lý tướng quân." Hứa Thất An híp mắt, như cười như không.
Lý Diệu Chân bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, không biện giải cũng không nổi giận, tựa hồ hoàn toàn không coi luật pháp Đại Phụng ra gì.
Hứa Thất An bỗng ý thức được, số hai là một người ghét triều đình. Dù nàng hiệp can nghĩa đảm, nhưng không thể che giấu nàng là một vũ khí nguy hiểm, còn hết sức căm ghét Nguyên Cảnh Đế vô trách nhiệm.
Quan trọng nhất chính là, số hai là cao thủ Ngũ phẩm. Đối với nàng, ba người ngồi đây đều là rác rưởi. . . .
Phải thay đổi thái độ. . . . Hứa Thất An cười ha hả: "Có điều, bổn quan không phải loại người được thế không buông tha người, chuyện gì cũng có thể thương lượng. Chủ yếu là kính nể Lý tướng quân vì yêu phát khí, một năm bôn ba, bôn tẩu khắp nơi diệt trừ phiến loạn, tình cảm vì dân vì nước này, làm bổn quan thấy thẹn.
"Nhưng mà, bổn quan cũng rất vừa ý Tô Tô cô nương, Lý tướng quân có thể bỏ thứ mình yêu thích được không?"
Hứa Thất An tính toán cò kè mặc cả. Ai chả biết lão bà là người giấy đâu có ‘ăn’ được, nhưng cái đó không cản trở sự nhiệt tình của họ.
Lý Diệu Chân nghe vậy, cau mày: "Tuy Mị là oán linh cao cấp, nhưng bản thân nó không thể trường tồn, trừ phi không ngừng hút tinh khí, nhưng làm vậy lâu dài, sẽ bị lạc tâm trí, biến thành quái vật không thể khống chế được.
"Chỉ có đi theo bên người ta, mới có thể duy trì nguyên dạng, ngươi không phải đệ tử Đạo Môn, không tinh thông loại bí thuật này, giữ nàng ở bên người chỉ làm hại người hại mình."
Số hai trong thực tế khác xa trên mạng nha. . . . Trên mạng vừa hoạt bát vừa phẫn thanh, còn trong thực tế lại nghiêng về nghiêm túc. .. Ừ, hình tượng nghiêm túc thích hợp để dẫn quân, nên hẳn đây là một loại ngụy trang. Hứa Thất An bất đắc dĩ nói: "Thôi được!"
*愤青(phẫn thanh): chỉ những người có đạo đức, văn hoá, do không quen với thực tế xã hội dẫn đến phẫn nộ với một tầng lớp nào đó.
Hứa Thất An bỏ lại một câu chờ một chút, đứng dậy trở về phòng.
Mặt Chu Quảng Hiếu và Tống Đình Phong đờ đẫn, cứng ngắc nhìn nhau. . . . Mị là gì? Hút tinh khí là gì? Hai người này đang nói gì?
Vừa rồi hình như bọn họ nói về. . . Tô Tô cô nương?
Chỉ một lát, Hứa Thất An đã cầm một bầu rượu trở lại, đặt phịch lên bàn, ba người cùng nhìn vào bầu rượu.
Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu ngơ ngác, Lý Diệu Chân thì nheo mắt, nhận ra thứ khắc trên bầu rượu chính là Đạo Môn phong linh phù.
Hứa Thất An mở nắp bầu, một làn khói xanh từ miệng bầu bay lên, hóa thành một đại mỹ nhân thiên kiều bá mị, dữ dằn trừng mắt nhìn Hứa Thất An, giọng yêu kiều giận dữ:
"Nam nhân thúi, luân gia sắp chết đói rồi. . ."
Ngay sau đó, nàng nhìn thấy Lý Diệu Chân, khuôn mặt nhỏ bé trong nháy mắt sáng rỡ, nhưng rồi rất nhanh chuyển thành tủi thân vì bị ức hiếp, khóc hưng hức:
"Chủ nhân, ngươi phải làm chủ cho ta. Tên tiểu tử thúi này ăn hiếp ta, làm nhục ta, ngài mà tới chậm thêm chút, là ta có bầu nghiệt chủng của hắn luôn đó, hu hu hu. . . ."
Tô Tô cô nương. . . Chu Quảng Hiếu và Tống Đình Phong vừa nhận ra nàng ta, cả người cứng ngắc.
Phụp!
Lý Diệu Chân đậy nắp bầu lại, vuốt cằm: "Đa tạ Hứa đại nhân khoan hồng độ lượng, chuyện này coi như ta thiếu ngươi một ân huệ, ngày sau có yêu cầu gì, thì cứ nói."
Hứa Thất An nở nụ cười: "Lý tướng quân khách khí."
Lời hứa của số hai rất đáng tiền, dùng một Mị không thể giữ lại bên mình lâu dài đổi lấy một lời hứa của nàng, có lời.
Hắn tiễn Lý Diệu Chân rời khỏi dịch trạm, đưa tới cửa, hỏi: "Lấy thân phận, tu vi của Lý tướng quân, hẳn là không thiếu một con Mị mới phải?"
Lý Diệu Chân tìm từ: "Mị không phải quỷ vật bình thường, phải là nữ tử ra đời vào tháng âm năm âm, khi chết vẫn còn là tấm thân xử nữ, mới luyện thành mị được."
Tháng âm năm âm là năm nào tháng nào? Hứa Thất An mỉm cười gật đầu, giả vờ mình nghe hiểu.
"Có điều, " Lý Diệu Chân đổi giọng, khóe môi cong lên: "Dù có nuôi một con chó thì nuôi lâu cũng có tình cảm mà, đúng không."
Hứa Thất An bật cười, bầu không khí giữa hai người không còn sự thận trọng và lạnh nhạt nữa.
Lý Diệu Chân nhân cơ hội hỏi: "Hứa đại nhân có thể tiễn ta một đoạn đường không?"
Hứa Thất An nở nụ cười ấm áp: "Vô cùng tình nguyện."
Dứt lời, hắn quay đầu nhìn một cái, thấy Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu vẫn ngồi yên ở chỗ cũ không nhúc nhích, cô đơn tịch mịch.
"Đi thôi!" Hứa Thất An cười rạng rỡ.